XtGem Forum catalog
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212722

Bình chọn: 8.5.00/10/1272 lượt.

h nói gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ

khẽ bảo, “Khanh cũng lui ra đi.”

“Dạ.” Tang Hoằng Dương lui lại một bước, quỳ lễ rồi đi ra.

Dương Đắc Ý đứng trong hành lang điện Tuyên Thất trông thấy

Lưu Triệt bước ra liền vội vàng nghênh đón, dò hỏi, “Hoàng thượng, tuyết bên

ngoài rất lớn, hay là…” Thấy ánh mắt lạnh băng của Lưu Triệt lão lập tức hoảng

sợ im bặt.

“Lệnh xuống, chuẩn bị xe”, Lưu Triệt lạnh lùng hạ lệnh.

“Dạ!” Dương Đắc Ý khom người đáp, đang định xoay người truyền

lệnh thì lại nghe vị hoàng đế vốn vẫn luôn anh minh quả quyết hơi do dự rồi

nói: “Thôi vậy. Mọi người ở lại đây. Dương Đắc Ý, ngươi đi cùng với trẫm.”

“Hoàng thượng!” Dương Đắc Ý vội vàng đón lấy chiếc ô từ tay

một nội thị rồi đi theo ra ngoài. Gió Bắc thổi táp vào mặt, bông tuyết vỡ ra lọt

vào khe cổ khiến Dương Đắc Ý rùng mình. Sau khi trở thành Ngự tiền tổng quản, hắn

rất ít khi đi trong vườn ngự uyển dưới thời tiết như thế này, thế nhưng vị đế

vương phía trước vẫn thẳng người bước để lại những dấu chân hằn sâu trong tuyết.

Đi theo hướng tây đến Bách Lương đài thì Dương Đắc Ý mới biết thì ra là Hoàng

thượng muốn tới cung Trường Môn. Ngày đó, tuy đứng bên ngoài điện Bát Nhã của

cung Trường Môn nhưng hắn cũng nghe được lời của Trần nương nương, trong đó có

một câu, chính là, “Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới.”

Dương Đắc Ý hầu hạ Hoàng đế suốt bao nhiêu năm nên hiểu rõ bậc

đế vương này hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy hắn biết rằng trong lòng Hoàng thượng

có chút nhớ nhung vị Trần nương nương vừa mới trở về kia, nhưng giờ lầm lũi đội

tuyết đi trong gió Bắc lạnh thấu xương thì lão mới phát hiện ra rằng mình còn

đánh giá thấp sự coi trọng của Hoàng thượng đối với nàng. Đến khi trông thấy

mái hiên cong vút của cung Trường Môn thì toàn thân Dương Đắc Ý đã bị tuyết thấm

ướt sũng còn Lưu Triệt thì chỉ ướt nhẹ một vạt áo phía trên mắt cá chân. Mạc Sầu

đang bưng nước nóng ra ngoài điện Bát Nhã, chợt trông thấy người trước mặt thì

ngỡ đang nằm mơ, mặt biến sắc, đánh rơi chậu nước xuống đất kêu loảng xoảng. Cô

vội vàng quỳ lạy, “Nô tỳ không biết Hoàng thượng giá lâm, mạo phạm thánh giá, tội

đáng muôn chết.”

“Miễn lễ!” Lưu Triệt không hề để ý, cứ thế đi thẳng vào

trong điện Bát Nhã. Một luồng khí ấm áp phả thẳng vào mặt, không hề có chút lạnh

lẽo. Y nhíu mày, lúc này mới để ý tới mấy cây trụ đồng trong điện đang tỏa ra

ánh sáng màu hồng khiến cả không gian có phần trống trải trong điện trở nên ấm

cúng.

“Tham kiến Hoàng thượng!” Tất cả nô tỳ trong điện đều quỳ xuống.

“Chủ nhân của các ngươi đâu?” y hỏi khẽ.

“Trần nương nương và Trưởng công chúa Phi Nguyệt mãi gần

sáng mới đi ngủ, giờ còn chưa dậy”, Lục Y run rẩy trả lời.

Lưu Triệt nhướng mày, kinh ngạc hỏi, “Vẫn còn chưa dậy ư?”

Nói xong y liền đi về hướng tẩm điện, Lục Y ở phía sau hấp tấp nói với theo,

“Hoàng thượng, nương nương đêm qua không ngủ ở trong đó.”

Tẩm điện trống không, tấm thảm trải sàn màu đỏ tươi gây cảm

giác nhẹ nhàng, quả nhiên không thấy bóng dáng Trần A Kiều. Nhưng Lưu Sơ nghe

thấy tiếng động liền vội vã chạy tới, kêu toáng lên, “Phụ hoàng!”, gương mặt hiện

rõ vẻ hân hoan.

Cô bé chỉ mặc một chiếc áo lông cừu không dày lắm, khuôn mặt

đỏ hồng, có vẻ không hề thấy lạnh. Lưu Triệt cũng không an tâm, hiền từ hỏi,

“Sơ Nhi, sao chỉ có một mình con ở đây?”

“Ca ca dậy sớm đi Bác Vọng hiên rồi.” Lưu Sơ nhăn mũi, oán

trách, “Theo con thì thời tiết lạnh như thế này cứ ở cung Trường Môn là được rồi,

đi xa như vậy để chịu lạnh làm gì.”

Lưu Triệt cười nhạt. Thời tiết như thế này thì Lưu Cứ thường

không muốn ra ngoài nhưng hôm nay có Lưu Mạch, chỉ sợ có lạnh hơn nữa Vệ Tử Phu

vẫn bắt Lưu Cứ phải tới Bác Vọng hiên.

“Mẫu thân của con đâu?”

“Tối hôm qua không biết mẫu thân và dì Lăng làm gì đó mà thức

rất khuya rồi ngủ luôn ở trong thư phòng. Con vừa tới xem, thấy vẫn còn đang ngủ

say.” Lưu Sơ mở to cặp mắt thanh khiết như băng tuyết, nói líu lo.

“Thật không?” Lưu Triệt hơi xìu mặt xuống, cầm tay dắt cô bé

đi ra ngoài.

Thư phòng nằm ở chái đông điện Bát Nhã, từ lúc chuyển về Trường

Môn thì A Kiều và Lưu Lăng rất coi trọng căn phòng này. Có một hành lang dài

thông thẳng từ tẩm điện tới thư phòng. Lưu Triệt đi xuyên qua hành lang rồi đẩy

cửa bước vào.

“Bẩm Hoàng thượng” Lục Y lúc này mới kịp phản ứng, ngượng

ngùng nói, “Trưởng công chúa Phi Nguyệt cũng nghỉ ở bên trong.”

Gió Bắc lạnh thấu xương cuốn theo hoa tuyết thổi luồn qua

khe cửa khiến không khí ấm áp trong phòng lập tức tan biến. Lưu Triệt vừa nhấc

tấm rèm che thì thấy ngay A Kiều đang nằm ngủ bên trong, mái tóc dài buông xõa

quanh gối. Trong điện rất ấm áp nên nàng cũng không mặc nhiều, chỉ đắp trên

mình một tấm chăn mỏng nhưng cũng đang dần tụt xuống ngang hông. Y bỗng nhiên

nhớ tới một câu bảy chữ “Vòng eo thon thả nhẹ tay nâng.” A Kiều giỏi ca múa

nhưng không thường biểu diễn. Ngay như Vệ Tử Phu vốn xuất thân từ một ca cơ

nhưng sau khi lên ngôi hoàng hậu cũng rất ít khi ca một khúc, múa một điệu cho

y xem, huống chi A Kiều trước đây có thân phận tôn quý như vậy