
nh Trường An, cho
dù trông thấy cũng không chịu gọi tên y, mặc cho gặp nhau thì vẫn
lách người bước qua.
Năm đó, nàng để con gái lại còn bản thân thì dẫn
Mạch Nhi trốn khỏi Trường An, nếu không phải vì Lưu Lăng thì có lẽ
vẫn chưa quay trở lại bên cạnh y.
Bọn họ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội, đã tổn
thương biết bao nhiêu lần, rốt cuộc ai trong hai người họ có lòng dạ
ác độc hơn ai?
Sau nàng, y không bao giờ đụng vào con gái quý tộc
nữa. Lúc đó y cho là không bao giờ mình muốn gặp lại bất kỳ một cô
gái nào có bóng dáng của nàng. Nhưng hôm nay nghĩ lại thì có lẽ là
bởi vì không có một người nào, không có một người con gái quý tộc
nào có được loại khí chất tôn quý như nàng. Kiều Kiều! Vào thời
điểm thân mật, y đã gọi nàng như vậy, gọi thật lâu để nàng thật sự
trở thành một nàng Kiều ở trong lòng y. Cho dù vào thời điểm chán
ghét, y luôn tâm niệm nhớ tới những điểm xấu của nàng nhưng hôm nay
nhớ lại thì trong mắt y đều là những điểm tốt.
Khi ngự liễn đến cung Trường Môn thì đã quá canh ba.
Cả Trường Môn hoàn toàn yên tĩnh. Nội thị gác đêm thấy ngự giá thì
ai nấy đều kinh ngạc, hoảng hốt quỳ lạy rồi định chạy vào bẩm báo
nhưng Lưu Triệt khoát khoát tay ngăn lại.
“Trần nương nương ngủ chưa?” Dương Đắc Ý khẽ hỏi.
“Hình như còn chưa ngủ. Nương Nương từ trước đến giờ
luôn đi ngủ muộn, cho Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ ngủ xong
rồi mới một mình trở về phòng.”
Trong điện Bát Nhã không khí vẫn ấm áp, tạo thành
một thế giới riêng khác hẳn bên ngoài điện. Lưu Triệt im lặng, đi
không tiếng động trên nền thảm màu đỏ tươi mềm mại. Y vèn rèm lên,
thấy trong phòng ngủ tỏa khói xanh bảng lảng bình yên. A Kiều ngồi
trước cửa sổ, đêm đã khuya nên nàng mặc váy ngủ. Nàng nhìn y, vẻ
mặt kinh ngạc. Hoa đèn lách tách, ánh lửa bập bùng chiếu lên gương
mặt nàng càng tạo thêm những nét quyến rũ.
Y nhớ lại cảnh nàng ở điện Tiêu Phòng những năm
trước, tất cả vẫn y nguyên. Dường như thời gian không để lại dấu vết
gì trên nàng, còn với y, thời gian thì lại như cả một con sông dài
chảy qua, bảy năm đã lặng lẽ để lại biết bao ký ức.
Lưu Triệt lướt nhìn khắp điện Bát Nhã, cao giọng
quát hỏi, “Thật hay cho đám nô tài này, chủ nhân còn chưa ngủ mà
chúng bay đã ngủ như chết rồi sao?”
A Kiều ngẩng đầu, đứng lên nói, “Do thiếp ngủ muộn
nên bảo họ đi ngủ trước đấy. Tại sao Hoàng thượng tới đây?” Nàng
không hề cố ý nhưng thân hình vẫn hiện rõ những đường cong mê hồn
khiến Lưu Triệt hoa hết cả mắt.
“Tại sao ư?” Lưu Triệt mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn
lạnh băng, “Thiên hạ này là của trẫm, có chỗ nào trẫm không thể tới
được… Kiều Kiều?”
A Kiều im lặng, thói quen cao ngạo đã ăn sâu vào tiềm
thức của người đàn ông này nên vừa mở miệng đã khiến tâm trạng của
nàng trầm xuống, “Thiếp cho là”, nàng cúi đầu lạnh nhạt, “Người nên
đến điện Tiêu Phòng.”
Gió Bắc lạnh lẽo thổi tung rèm, táp vào cơ thể ăn
mặc phong phanh của nàng. Trong thiên hạ có người con gái đẹp vì sự
quyến rũ ẩn sau vẻ nghiêm trang, lại có cô gái đẹp vì càng ở gần
càng thấy tính cách chân thật. Trần A Kiều và Vệ Tử Phu đều là
những cô gái như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này Lưu Triệt cảm thấy
vẻ thanh tú ý nhị này thì tất cả những người con gái hiện có trong
thiên hạ đều không thể nào sánh bằng.
“Muộn thế này rồi sao Kiều Kiều còn chưa an giấc?”
Lưu Triệt khẽ hỏi, khóe miệng hằn lên một nếp nhăn như cười.
Mấy ngày qua, dù muốn hay không thì nàng cũng quen
dần với sự có mặt của y nhưng đến nay vẫn chưa từng ở chung một chỗ
trong đêm khuya. Theo bản năng, A Kiều cảm nhận được mùi vị nguy hiểm
nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Nàng len lén liếc nhìn cây Dưỡng
Thần hương đã cháy được hơn một nửa trên án, trong lòng cảm giác
được an ủi, hờ hững, “Sau khi Lăng Nhi đi, mọi người ngủ sớm, thiếp
mãi đến đêm vẫn thấy vô vị, cộng thêm thói quen ngủ muộn nên giờ vẫn
ngồi đây.”
Trên án còn bày một bàn cờ đang đánh dở, Lưu Triệt
bước tới, nhấc một con cờ lên, nói, “Để trẫm tiếp Kiều Kiều một
ván.” Giọng y thoảng nhẹ như gió, nghe không ra ý vui vẻ.
A Kiều mỉm cười đáp, “Dạ được!”, rồi xoay người dặn
dò hạ nhân, “Đi pha một bình trà nóng, nhớ đặc một chút.”
“Hoàng thượng đã biết rằng”, nàng ngồi đối diện
với y, nhấc bên quân đen, “A Kiều không hiểu mấy về cờ vây. Hoàng
thượng nếu không ngại thiệt thòi thì chơi cờ năm quân với A Kiều
nhé.”
“Ồ?” Lưu Triệt lại cảm thấy hư