
bụng, mồ hôi đầm
đìa trên trán.
“Còn không mau đi gọi thái y và bà đỡ”, Vệ Tử Phu bình tĩnh
phân việc, cho người dìu Lưu Phỉ vào trong rồi mới xoay người hỏi, “Xảy ra chuyện
gì vậy?”
“Công chúa dậy sớm, nói là muốn tới thỉnh an Hoàng hậu nương
nương”, Thải Vi tái nhợt, cố gắng kể lại, “Nhưng không ngờ cả hai cữu cữu của
Công chúa đều có mặt ở đây. Công chúa định đi vào nhưng mới đến cửa ngoài nghe
được một chút thì đột nhiên ôm bụng kêu đau đớn.”
“Hoàng hậu nương nương”, chốc lát sau, thái y chẩn mạch xong
ra ngoài bẩm báo, “Đây là dấu hiệu Vệ Trường công chúa bị động thai khí, phải
sinh non. Vệ Trường công chúa thân thể vốn yếu ớt, lúc mang thai thì tâm tình lại
không tốt, xem ra sẽ khó khăn.”
“Được rồi”, Vệ Tử Phu tâm phiền ý loạn, nói, “Ngươi chăm sóc
thật kỹ Công chúa, nếu Công chúa hoặc hài nhi trong bụng xảy ra chuyện gì bản
cung sẽ hỏi ngươi.”
Thái y khom người đáp, “Thần sẽ cố gắng hết sức.”
Chờ đợi gần hai canh giờ thì Lưu Phỉ sinh đôi được một trai
một gái. Bé gái ra trước bình an nhưng bé trai vừa ra đã tắt thở.
“Nương nương hãy nén bi thương”, cung nữ nội thị quỳ la liệt
đầy điện Tiêu Phòng cầu xin.
Vệ Tử Phu nhắm mắt lại, phảng phất như trong nháy mắt đã già
đi cả chục tuổi, “Để bản cung nhìn cháu ngoại của mình một chút.”
Bé trai mặt mũi thanh tú nhưng thân thể lạnh ngắt, tựa như
chỉ ngủ thiếp đi chứ không phải mới vừa ra đời đã không có cơ hội mở mắt nhìn
qua những người thân chờ đợi mình suốt bao lâu.
“Đây chính là báo ứng sao?” Vệ Tử Phu lẩm bẩm nói, “Vệ gia hại
Trần A Kiều mất đi một đứa con nhưng lại báo ứng vào người Phỉ Nhi ư?”
Vệ Thanh cũng rất thương tâm, tiến lên khuyên nhủ, “Nương
nương, bây giờ không phải lúc để đau thương. Phỉ Nhi quan trọng hơn.”
Trên giường, Lưu Phỉ đã cạn hết sức lực, rơi vào hôn mê.
“Các ngươi nghe đây”, Vệ Tử Phu nhìn khắp đám người trong điện Tiêu Phòng, uy
nghi của một hoàng hậu hiện rõ, “Vệ Trường công chúa chỉ sinh được một con gái,
chính là đứa bé bản cung đang bế trong tay, nếu có ai nói sai với Công chúa thì
đừng trách bản cung không tha thứ.” Mọi người trong điện Tiêu Phòng đồng thanh
vâng dạ.
“Nương nương”, Thải Thanh bối rối đi vào, “Đình úy tới điện
Tiêu Phòng, không biết có dụng ý gì.”
Vệ Tử Phu im lặng, lạnh lùng nhìn Trương Thang dẫn người tiến
vào, nổi giận nói, “To gan, ngoại thần không được tự ý vào điện, Trương đại
nhân là quan trong triều lại không biết quy tắc này hay sao?”
“Tất nhiên là thần biết”, Trương Thang mỉm cười đáp, “Nhưng
thần phụng thánh chỉ nên đành phải tiến vào.”
Vệ Tử Phu dần dần trở lại bình tĩnh, thản nhiên nói, “Đình
úy phụng chỉ gì?”
“Cứ điện hạ ở đâu?”
Vệ Tử Phu biến hẳn sắc mặt, “Ngươi tìm điện hạ có chuyện
gì?” Theo tin tức Công Tôn Hạ truyền về thì không có chuyện Công Tôn Kính Thanh
khai nhận tội Lưu Cứ làm chủ mưu.
“Phụng lệnh Hoàng thượng, Nhị hoàng tử Lưu Cứ là hoàng tử
nhưng không biết tu thân, mưu đồ hại Công chúa Duyệt Trữ dẫn đến việc Trần
nương nương phải phóng ngựa làm mất đi dòng dõi hoàng gia, hiện phủ Đình úy bắt
giữ Nhị hoàng tử Lưu Cứ để thẩm vấn.”
“Cứ Nhi sẽ không làm chuyện như vậy”, Vệ Tử Phu thất thanh.
“Có hay không thì không phải do thần định đoạt”, Trương
Thang trả lời tuy luôn cung kính lễ phép nhưng vẫn không nhường nhịn chút nào,
“Hoàng hậu nương nương, xin đừng ngăn cản thần làm việc công.”
“Mẫu hậu”, một giọng nói bình thản từ phía trong điện Tiêu
Phòng truyền tới, “Mẫu hậu không cần làm khó ông ta, con đi cùng ông ta là được.”
Lưu Cứ được tin liền từ trong điện Tiêu Phòng đi ra. Lúc này cậu chỉ mới mười một
tuổi mụ, nhưng đã có phong thái ôn hòa điềm tĩnh chứ không hề giống như một đứa
trẻ kiêu căng luôn ở bên cạnh mẫu thân.
“Cứ Nhi”, Vệ Tử Phu xoay lại gọi, vành mắt đỏ bừng suýt rơi
lệ nhưng nhớ tới thân phận hoàng hậu của mình nên gắng gượng nén xuống.
“Mẫu hậu không cần lo lắng cho con”, Lưu Cứ tựa như hơi cứng
người nhưng vẫn ngẩng đầu, “Cứ Nhi chưa từng làm chuyện này, hơn nữa Cứ Nhi tin
tưởng rằng phụ hoàng dù sao cũng là phụ hoàng của Cứ Nhi nên sẽ không dễ dàng để
nhi thần chịu oan.”
“Thế nhưng”, Vệ Tử Phu buồn bã nói, “Con từ nhỏ đã ăn sung mặc
sướng, được chiều chuộng, chưa từng bị oan ức thế này, liệu có chịu được khổ
hay không?”
“Mẫu hậu”, Lưu Cứ cũng quỳ xuống, rơi lệ nói, “Cố nhân có
nói, ‘Vua muốn thần chết, thần phải chết; cha muốn con mất, con phải mất’. Con
thuộc cả hai loại đó nên cũng không oán trách gì cả. Chỉ xin mẫu hậu đừng
thương tâm vì con, thay con nói một tiếng với hoàng tỷ. Hoàng tỷ vừa mới sinh
con gái nhưng Cứ Nhi lại không kịp chúc mừng.”
“Điện hạ”, Vệ Thanh nhìn cậu bé, nói, “Trước đây ta vẫn cảm
thấy cháu quá kiêu căng, hôm nay mới thấy điện hạ đã bắt đầu gánh vác trọng
trách được rồi.”
Lưu Cứ miễn cưỡng cười một tiếng, “Đa tạ cữu cữu khen ngợi.”
Cậu đứng dậy đến trước mặt Trương Thang, nói khẽ, “Đi thôi!”
Trương Thang quan sát cậu bé, cung kính nói, “Xin mời điện hạ.”
Vệ Tử Phu cắn răng nhìn theo bóng nhi tử đi xa dần, móng tay
bấm chặt da thịt cơ hồ sắp tóe máu. Vệ Thanh