
sướng, nép
vào ngực hắn thì thầm, “Có đôi khi thiếp thật không hiểu chàng.”
Đàn ông trên đời đều coi trọng chuyện con cái, như đệ đệ của
nàng cũng vì nguyên nhân như vậy mà năm xưa dần xa cách với A Kiều. Liễu Duệ chỉ
im lặng, có một số việc không thể nói ra, dù là với người thấu hiểu mình như
Lưu Đàm, nếu nói ra sẽ là chuyện động trời.
Lưu Đàm cũng không để ý, chỉ hỏi, “Đặt tên cho đứa bé này là
gì?”
Liễu Duệ suy nghĩ một chút, nói, “Cứ gọi một chữ ‘Ninh’ được
rồi.”
Lưu Đàm trầm ngâm một hồi rồi gật đầu, “Thịnh thế an bình,
tên rất hay”.[2'>
[2'> Chữ “Ninh” nghĩa là hòa bình, yên ổn.
Có thể giúp đất nước này an bình, người nhà an bình, bằng hữu
an bình, trên đời này chẳng mong gì hơn.
Trường Tín hầu Liễu Duệ vui mừng có được Ninh Nhi, mặc dù
không phải là con ruột nhưng vì hôm nay Trần gia có thanh thế cực thịnh ở đế đô
Trường An, cộng thêm Trường Tín hầu có nhiều công lao, uy vọng lớn lao nên xe
ngựa xếp hàng rồng rắn đến trước cửa chúc mừng. Trần A Kiều mặc dù ở thâm cung
Vị Ương cũng nghe nói tới chuyện này.
“Trường Tín hầu đã có con, mặc dù không phải là con ruột
nhưng cũng được an ủi rồi”, Mạc Ưu chép miệng.
A Kiều gật đầu, trong lòng cũng vui cho sư huynh, dặn dò,
“Chuẩn bị một phần hậu lễ, lúc nào đó ta sẽ đích thân đến tận nơi chúc mừng.”
“Việc này”, Mạc Sầu lúng túng nói, “Chuẩn bị lễ không khó,
nhưng nương nương hôm nay đứng đầu cung Vị Ương, đâu có thể tùy tiện xuất cung
như khi còn ở Trường Môn nữa?”
“Sao lại không thể?” A Kiều cười khẽ. Nàng chắc đến bảy phần
là Lưu Triệt sẽ không lắc đầu từ chối nhưng trong bụng vẫn thấy bực bội khi
nghĩ đến bản thân đang hành động tự do lại phải phụ thuộc vào người khác, thực
không cam lòng.
Đến tháng Tám, Trần A Kiều tùy ý chọn ngày rồi dẫn Hoàng tử
trưởng và Công chúa Duyệt Trữ đến phủ Trường Tín hầu Liễu Duệ. Người hầu trong
phủ không dám chậm trễ đón nàng vào nội đường. Khi đi qua trung đường thì đã
nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong, quản gia Hầu phủ kể khổ, “Mấy ngày nay
có biết bao nhiêu người đến chúc tụng, Hầu gia và Công chúa tiếp không xuể nên
đành gặp cả một lượt ở trung đường.”
Trong hậu đường yên tĩnh hơn nhiều. Trần A Kiều bước vào thì
thấy vợ chồng Tang Hoằng Dương cũng đang ở đó. Lưu Đàm bế một bé trai chừng ba
bốn tuổi trong tay, quay lại thấy A Kiều liền lên tiếng trước, “A Kiều muội muội,
muội cũng tới à?”
Lưu Sơ vô cùng yêu thích bé trai trong lòng cô cô, chơi đùa
một chút rồi hớn hở hỏi, “Ninh đệ đệ đã biết nói chưa?”
“Còn đang bập bẹ”, Lưu Đàm rất kiên nhẫn trả lời.
Trần A Kiều nhìn Liễu Duệ vẻ ngưỡng mộ, “Sư huynh hôm nay có
vợ đẹp con ngoan, công danh oai hùng, tâm trí thanh thản, quả nhiên cuộc sống
thần tiên cũng không bằng.”
Liễu Duệ cười lớn, “Biết làm sao bây giờ đây, thế cục như thế,
còn có thể không hưởng thú được sao?”
Cũng may là Trần gia mặc dù phú quý hiển hách đến cực điểm
nhưng lại không can dự vào chính trị. Duy nhất có Trần Hi ở trong triều đình
nhưng cũng chỉ là một chức quan nhỏ không quan trọng, không ảnh hưởng đến đại cục.
Đại tư nông Tang Hoằng Dương quyền cao chức trọng nhưng lại phụ trách về kinh tế,
không ai có thể thay thế được nên cũng không có điểm gì phải cố kỵ.
“A Kiều, Lăng Nhi”, Tang Hoằng Dương nói sang chuyện khác,
“Liễu huynh đã khai thông tuyến đường đến Thân Độc trước thời hạn, vậy công tác
ngoại thương mà chúng ta trù tính từ lâu đã có thể triển khai được rồi.”
Nhớ tới Ấn Độ cổ đại được coi là một trong bốn nền văn minh
cùng với Trung Quốc cổ đại, bản chất thương nhân trong huyết quản Tang Hoằng
Dương liền dâng trào. Từ xưa tới nay, ngoại thương có thể mang đến lợi nhuận gấp
mấy lần cho tới mấy chục lần, kinh doanh trên lãnh thổ Đại Hán bị đủ loại
nguyên nhân kiềm chế, lựa chọn con đường này cũng là phương pháp kiếm lợi rất
hiệu quả. Kể từ năm Nguyên Sóc thứ sáu khi Trần A Kiều quay về Trường Môn, phần
lớn bí ẩn đều đã được khai mở. Bọn họ cũng không phải kiêng nể gì nữa, dùng
phương thức kinh doanh nhượng quyền đưa ra thị trường cách chế trà, đồ trang sức
đeo tay, những kỹ thuật khiến người cổ đại kinh ngạc và rất nhiều những thể
nghiệm trong cuộc sống hiện đại, sau nhiều năm cũng đạt được thu nhập tương đối
khá.
“Chỉ mong tỷ nói với người nhà mình kiềm chế đi một chút, tiền
ta kiếm được có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi thói vung tay quá trán kia”,
Tang Hoằng Dương cố nhẫn nhịn nhưng rốt cuộc cũng không chịu được, than thở với
Trần A Kiều.
Lưu Mạch ngạc nhiên nhìn hắn, khóe miệng giật giật. Cậu vẫn
biết Tang thúc thúc không hề câu nệ gì ở trước mặt mẫu thân, nhưng oán trách
quân vương rõ ràng như vậy thì cũng thật là hiếm thấy.
A Kiều lườm hắn một cái, muốn hét toáng lên, “Y đâu phải người
nhà của ta”, nhưng thấy con gái con trai đang ở bên cạnh nên cuối cùng lại
không dám, chỉ giễu cợt, “Đệ không phải là triều thần ư, tại sao lại không
khuyên can được?”
Hai người nhìn nhau không nói gì, Tang Hoằng Dương thở dài,
chấp nhận sự thực phũ phàng, đề nghị, “Đệ đã tìm được một thương đội đồng ý đi
xa đến Ấn Độ….”
“Chờ