
lắm muội mới được ra
ngoài, sao có thể trở về dễ dàng như thế chứ.”
“Tảo Tảo muốn ra ngoài cung chơi”, Lưu Mạch mím môi cười, dễ
dàng đoán được tâm ý của muội muội, “thì phải đợi thêm một lúc nữa. Ca ca xử lý
xong chuyện này thì mới có thể ra ngoài được.” Không ngờ Lưu Sơ lại lắc đầu
nói, “Mẫu thân bảo muội phải trở về trước giờ Ngọ, muội không chờ lâu thế được
đâu.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói, “Ca ca phái người đi theo muội vậy, là hắn
nhé.” Cô chỉ đúng vào Kim Nhật Đan.
Kim Nhật Đan dùng thuốc, quả nhiên cảm thấy cánh tay dịu hẳn
nhưng vẫn không cam lòng nghĩ rằng: Nếu không phải vừa rồi mình thu hồi lực đạo,
cứ liều mạng thì chưa biết ai hơn ai. Nhưng lúc này gã thực không ngờ thiếu nữ
kia lại chỉ đúng vào mình.
“Kim công tử!” Ra khỏi cửa cung, bước đi trên phố xá náo nhiệt
của thành Trường An nhưng gương mặt mỹ lệ của Lưu Sơ dần trầm xuống. Kim Nhật
Đan ở sau lưng cô quan sát, cảm thấy hơi hoảng hốt, rõ ràng là thiên kim tiểu
thư trong khuê phòng không hiểu thế sự, lúc này nhìn như tách biệt khỏi phố xá ồn
ào.
“Lúc nãy khi ta muốn đi vào”, Lưu Sơ quay đầu lại nhìn gã,
ánh mắt chợt lóe lên, “công tử đang nói với ca ca điều gì đó?”
Kim Nhật Đan khẽ giật mình nhưng chỉ một thoáng đã trấn tĩnh,
“Cũng không có gì, chỉ là Thái tử điện hạ nói năm gần đây…”
“Kim Nhật Đan”, Lưu Sơ ngắm nghía sợi dây lưng, không nhìn
qua gã, giọng dần gay gắt, “Nếu ta không nghe được chút gì thì sao lại gọi
ngươi?”
Vì chuyện này mới gọi gã ra sao? Kim Nhật Đan nghĩ vậy nên
cũng nghiêm mặt, “Tiểu thư đã biết vậy thì ta cũng không giấu. Trên đường Thái
tử điện hạ trở về bị người tập kích, tuy chưa bị thương nhưng thích khách cũng
đã tự vẫn. Chúng ta đang đoán việc này rốt cuộc là do người phương nào gây
nên?”
“Ồ?” Lưu Sơ nắm chặt tay nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, “Các
ngươi đoán sao?”
“Thái tử điện hạ nói, nếu giết người có thể đạt được lợi ích
thì không ngoài thế lực sau lưng các hoàng tử.”
“Là đệ đệ nào của ta sao?”
“Thiên hạ đều biết hai nhà Trần, Vệ không thể đứng chung,
Thái tử điện hạ gặp chuyện, người trong thiên hạ đều đoán là Tề vương điện hạ.
Thái tử điện hạ lại nói, khả năng chuyện này do Lưu Cứ làm không lớn, bởi vì kiếp
này hắn vô duyên tranh giành ngôi vị hoàng đế, thậm chí chỉ cần đi sai nửa bước
sẽ khiến cho dư đảng Vệ thị tan thành mây khói theo. Tính cách Lưu Cứ thiên về
trầm ổn, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”
“Như vậy”, Lưu Sơ cúi đầu, “ca ca cảm thấy do mẫu thân Lý tiệp
dư của Tứ hoàng tử gây ra?”
“Công chúa điện hạ cực kỳ thông minh.”
Sau khi Vệ hoàng hậu rơi đài, Trần gia nhất thời thế lớn,
tuy ít liên quan đến chính trị nhưng uy danh tại đế đô cực thịnh. Lưu Triệt dù
sủng ái A Kiều nhưng cũng không muốn duy trì cục diện như vậy nên đã đề bạt người
nhà của Lý Chỉ, dẫu không thể tạo ra một Vệ gia thanh thế hiển hách khác nhưng
địa vị cũng xấp xỉ. Bởi vậy Lý Chỉ muốn đánh cược một lần sao? Lưu Sơ cười khẩy,
“Muốn thông qua ca ca để làm mẫu thân suy sụp? Ta cũng muốn nhìn xem, ai sẽ giỏi
hơn trong chuyện đùa nghịch tâm cơ này?”
“Công chúa”, Lương Uy nói, giọng cung kính, “Không còn sớm nữa,
chuyện Công chúa muốn hỏi cũng đã biết, chắc là về được rồi.”
“Sao đã xong được chứ?” Lưu Sơ suy nghĩ rất nhanh, tâm tư
thay đổi còn nhanh hơn, thoáng cái đã tươi cười, quay sang Kim Nhật Đan ngoắc
ngoắc ngón tay, hỏi, “Kim công tử, cô gái trở về cùng sứ đoàn ngày hôm ấy có phải
đã ở lại nhà tiểu cữu cữu của ta không?”
Kim Nhật Đan chưa bao giờ quen biết một cô bé như vậy nhưng
giờ coi như cũng đã hiểu qua về tiểu công chúa có tư duy nhanh nhạy được sủng
ái này. “Những hoàng tử lớn lên trong cung”, trong lòng gã thầm nghĩ, “có ai là
đèn đã cạn dầu chứ?” Chỉ là con gái không liên quan đến quá nhiều lợi ích nên sẽ
đơn giản hơn rất nhiều. Trong ba cô con gái của Vệ hoàng hậu trước kia, Dương
Thạch công chúa chỉ vì một lúc căm phẫn đã gián tiếp làm Vệ gia suy sụp. Còn
công chúa Duyệt Trữ của Trần nương nương sau khi hồi cung vẫn luôn được sủng
ái, danh tiếng chỉ thua mẫu thân của nương nương là Công chúa Trưởng Quán Đào
như một ngoại lệ. Làm cho cả Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh lúc trước cùng Thái tử
điện hạ trẻ tuổi hiện giờ trong điện Bác Vọng đều phải coi trọng, tiểu công
chúa này hẳn là có chỗ hơn người. Người phụ nữ nuôi dưỡng được hai đứa con xuất
sắc như vậy thực sự thế nào? Gã đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ đối với Trần nương
nương, người mà gã chỉ thấy thoáng qua ngoài thành Trường An vào ngày ấy.
“Đại khái là thế?” Gã cười nhẹ, “Tiểu thư muốn làm gì?”
“Ta muốn đi xem, cô gái nào có con mắt tốt như vậy, lại
thích ca ca.” Lưu Sơ nháy mắt, “Lương công công, nếu mẫu thân biết ta đi thăm
Thân bà bà, người sẽ không giận đâu.”
Lương Uy bất đắc dĩ thở dài, “Công chúa đã nói vậy rồi,
Lương Uy nào dám không tòng mệnh.”
Thân gia tọa lạc tại cửa Tuyên Bình phía đông thành Trường
An, lúc Lưu Sơ đến đó đã gần trưa. Người gác kéo cổng trông thấy dung nhan xinh
đẹp mà quen thuộc thì lắp bắp, “Công… thiếu tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
“Sao ta không thể tới?” Lưu Sơ d