
ư thế.” Y siết chặt thêm vòng tay đang ôm eo A Kiều
khiến nàng đau, khẽ kêu lên một tiếng. Y giật mình, hơi nới lỏng vòng
tay nhưng vẫn còn ôm rất chặt. Nàng nhăn mày, thật ra cũng không tin
lời nói cung Kiến Chương là xây cho nàng. Lưu Triệt xây cung Kiến Chương
quá nửa vẫn là vì chính y, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chuyện điện
Trường Môn.
Giờ khắc này nàng tựa vào trong lòng y, bỗng nhiên
rất muốn hỏi y một câu rằng nếu sớm biết có ngày hôm nay thì có
hối hận ngày đó đã tuyệt tình như vậy? Đến bây giờ, có đem cả thiên
hạ đến trước mặt thì nàng cũng không thể nào xóa nhòa hoàn toàn
chuyện quá khứ.
Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn không lên tiếng. Có một
số việc mà sức người không thể làm gì được.
Tháng Bảy năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần A Kiều chuyển
từ điện Ngọc Đường sang điện Trường Môn của cung Kiến Chương. Điện
Trường Môn tuy hạ từ cấp cung xuống cấp điện nhưng còn rộng lớn hơn
cả cung cũ. Từ ngoài điện nhìn vào, rèm che buông rủ ánh lên đủ các
loại màu sắc, đều là những màu mà Trần A Kiều ưa thích. Chỉ riêng
việc đem rừng trúc ngày trước nàng thích nhất trồng lại trong nội
viện, khi gió chiều ngày hè thổi qua chiếu bóng trúc lên rèm cửa sổ
bằng lụa mỏng gây cảm giác mát mẻ đã khiến nàng rất vui thích.
“Nghe cung nhân nói”, Mạc Vong trầm trồ, “cung Trường
Môn, à quên”, cô vội vàng bậm môi, “phải gọi là điện Trường Môn chứ,
vào lúc bắt đầu xây dựng thì đã đặt địa long rồi, dù mùa đông thì
nương nương cũng sẽ không bị lạnh. Bệ hạ đúng là thật lòng chăm sóc
nương nương từng ly từng tý.”
A Kiều liếc cô một cái, cười nhẹ như không, “Có phải
ngươi cũng muốn tìm một người như vậy? Dù sao cũng sắp tuyển cung nữ
mới, nếu ngươi muốn thì ta sẽ để cho ngươi xuất cung.”
“Nương nương đừng…”, Mạc Vong kêu lên khiến Mạc Thất
che miệng giấu đi nụ cười.
Trần A Kiều lườm nàng, “Cười cái gì?”
“Nô tỳ đang cười”, Mạc Thất không vừa, “nương nương
không chú ý sao? Vừa rồi nương nương đã nói một chữ ‘Cũng’.”
Nàng khẽ giật mình.
[1'> Hà Đông chính là tỉnh Sơn Tây của Trung Quốc bây
giờ. Do sông Hoàng Hà chảy qua phía Tây của tỉnh Sơn Tây, tức là Sơn
Tây nằm ở phía đông của sông Hoàng Hà, cho nên ngày xưa người địa
phương gọi Sơn Tây là Hà Đông.
Rất nhanh, các cung nữ được tuyển từ khắp mọi miền
đã về đến nơi. A Kiều không đủ sức quản việc này nên giao cho Lục Y,
Mạc Thất và Mạc Vong, “Các ngươi hỏi ý của các cung nữ ngoài ba mươi
tuổi của toàn bộ điện trong cung Vị Ương, nếu ai muốn về nhà thì sẽ
cho về rồi bổ sung người mới vào. Chi phí cho cung nữ trong tất cả
các điện cũng phải cắt giảm đi một chút. Cung Kiến Chương hay cung Vị
Ương đều thế.”
“Về phần chọn lựa cung nữ mới”, nàng dặn, “không câu
nệ tướng mạo, gia thế, chỉ cần nhanh nhẹn, trung thực là được. Ngoài
ra cũng nói thêm cho họ biết từ giờ trở đi thì niên hạn phục vụ là
hai bảy tuổi, nếu ai có gì không bằng lòng thì cứ đến nói trực tiếp
với ta.” Cả ba người đều cúi đầu vâng dạ, lĩnh mệnh rời đi.
Lệnh này vừa ban ra đã khiến cho cả cung nữ cũ và
mới đều cảm động công đức của Trần nương nương. Thỉnh thoảng cũng có
một vài phi tần cấp thấp trong cung Vị Ương đã từng được ân sủng của
bệ hạ từ nhiều năm trước ôm hận trước sự độc chiếm ân sủng của
Trần nương nương nên đã đánh cuộc một lần lành làm gáo vỡ làm muôi
gây náo loạn đến cả điện Tuyên Thất, nhưng bệ hạ chỉ cau mày nói,
“Trẫm đã giao mọi chuyện trong hậu cung cho Trần hoàng hậu cân nhắc
quyết định, từ phi tần, nữ quan tới cung nữ, nội thị trong cung Vị
Ương đều phải tuân thủ.” Sau đó lại tuyên phạt cắt ba tháng bổng lộc
của những người này.
Tất cả cung nữ liền câm như hến, vài ngày sau vẫn
có người tò mò hỏi, “Trần nương nương ở trong điện nào của cung Vị
Ương nhỉ?”
“Trần nương nương không ở trong Vị Ương”, lại có người
ra vẻ hiểu biết, “nghe nói Trần nương nương là phi tần mà bệ hạ sủng
ái nhất, được coi như là hoàng hậu của cung Vị Ương. Trần nương nương
thân thể cao quý, tính ra còn là biểu tỷ của bệ hạ. Hai người có
tình cảm từ nhỏ, bệ hạ từng nói rằng nếu lấy được Trần nương nương
làm thê tử thì nhất định sẽ xây một lầu vàng cực lớn cho nàng.”
“Phì”, liền có người cười nhạo, “Có ai chưa từng
nghe chuyện này mà cần cô nói chứ.”
“Cô thì biết cái gì?” Người nọ nói vẻ không vui vì
bị ngắt lời, “Những năm qua bệ hạ quả nhiên đã giữ đúng lời hứa,
xây cung Kiến Chương còn hoa lệ hơn cả cung Vị Ương tă