Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327630

Bình chọn: 8.5.00/10/763 lượt.

i vẫn phải đương đầu với cuộc sống, đối mặt với người

thân. Nàng mỉm cười nói “Cha không còn ở đây nữa thì Nhạn Thanh nhất định sẽ ở

với mẹ đến già.” Nàng không thấy có lý do gì khiến cho hai người không thể

thanh thản sống với nhau đến già cả.

“Kim ốc tàng kiều là gì vậy?”

“Ngày xưa, Vũ Đế nhà Hán hứa hẹn với biểu tỷ của y, ‘Nếu có

một ngày ta lấy được Trần A Kiều làm vợ, ta sẽ xây lầu vàng cho nàng ở’. Khi bọn

họ lớn lên, Vũ hoàng đế lãng quên lời hứa thời niên thiếu, lập hoàng hậu khác,

bỏ mặc A Kiều ở trong cung Trường Môn hơn hai mươi năm trời, đến chết cũng

không gặp. Người đời sau hay dùng điển tích này để chỉ người chồng bỏ bê vợ con

đi yêu thương tình nhân khác.”

Kim ốc tàng kiều! Lầu vàng giấu người ngọc! Đã thật sự có

tình yêu thì sao lại dùng chữ “tàng” đó chứ.

“Nhưng đã hứa ra miệng rồi mà lại có thể lãng quên đi được

sao?”

“A Kiều nhất định, nhất định sẽ rất thương tâm!”

Người đời thường nói Vũ hoàng đế lòng dạ sắt đá, nhưng tại

sao trong những chuyện liên quan đến A Kiều, chỉ cần y thoáng quay đầu nhìn lại

thì đều không thể nén được cảm giác đau đớn. Y hận cái cảm giác bất lực này,

vùng vẫy muốn thoát ra. Thoát ra được thì y lại là bậc đế vương có quyền uy bao

trùm thiên hạ, có thể bảo vệ cho A Kiều, dù A Kiều còn đang mê man thì y vẫn có

thể ôm được nàng. Song giấc mộng như cảnh biển trời mênh mang không biết đâu là

bến bờ.

Cuộc sống luôn khắc nghiệt, gia đình mất đi trụ cột nên một

mình Tiêu Mai không thể lo đủ học phí cho con gái. Nhạn Thanh bất đắc dĩ phải lựa

chọn thi vào trường cảnh sát, chịu đựng sự huấn luyện vất vả để lại vô số vết sẹo

trên tấm thân ngọc ngà.

Vì sao phải khổ thế chứ? Vì sao phải khổ thế chứ? A Kiều của

y được cưng chiều từ tấm bé, đã bao giờ phải chịu những nỗi khổ cực như vậy

đâu. Nhưng nàng vẫn cắn răng không hề kêu than, từng bước gắng sức vượt qua.

Lúc trông thấy Quý Đan Tạp và Liễu Duệ thì y mới hiểu vì sao ngày sau không ai

có thể chia rẽ quan hệ của bốn người này. Chỉ còn thiếu một mình Tang Hoằng

Dương nữa thôi. Đợi đến lúc hắn xuất hiện thì tất cả sẽ trở về quỹ đạo. Nhưng y

lại nổi lên một điều nghi vấn, cái gì mới là quỹ đạo, cái gì mới là thiên đạo?

Nếu Nhạn Thanh đã sống rất tốt ở cái thế giới kia rồi thì vì sao lại nhất định

phải trở về Đại Hán, trở về bên cạnh y. Chỉ là y không thể chịu đựng được cảnh

mất nàng, nếu như đã có lại được rồi thì không thể để mất đi một lần nữa.

Lúc Tiêu Mai qua đời, Nhạn Thanh khóc rất thương tâm nhưng y

không cách nào an ủi. Cũng may là Quý Đan Tạp vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Khoảng

thời gian này sẽ trôi qua rất nhanh. Lần này nàng trở về với y thì y nhất định

sẽ không làm nàng bị tổn thương lần nữa.

Năm 2007, Nhạn Thanh và Đan Tạp tốt nghiệp trường cảnh sát

nhận nhiệm vụ đầu tiên và gặp Mạc Ung Niên. Lưu Triệt rốt cục có thể mỉm cười.

Trong chuyến trở lại lần này, y chỉ có thể quan sát, không nói chuyện với bọn họ.

Tại chùa Viên Giác trên núi Ly Sơn, hòa thượng Thiên Mi chắp

tay nói với ông lão tóc trắng, “Vận mệnh đã bắt đầu nghịch chuyển chưa?”

“Sai rồi.” Ông lão nói: “Vận mệnh đã không còn ở quỹ đạo ban

đầu sau này phát triển như thế nào còn tùy thuộc vào bọn họ.”

Trong thành cổ Tây An, một vụ tai nạn xe hơi đã làm mất đi

không khí lễ hội. Tại ngoại thành Trường An vào hai ngàn năm trước, một cô gái

tỉnh lại bên bờ sông.

Lôi Bị thu đội, điểm nhân số, phát hiện thấy thiếu một người

trong số phái ra truy tìm phế hậu liền bẩm báo với Quận chúa Lưu Lăng, “Có khả

năng phế hậu vẫn còn sống, có truy tìm tiếp hay không?”

Lưu Lăng vừa mới tỉnh lại, đã nhụt chí khí nên chỉ thở dài

đáp: ‘‘Bỏ đi.” Nếu có thể khoan dung tha thứ cho người khác thì ngày sau gặp

nhau sẽ được vui vẻ.

Còn Nhạn Thanh thì ngất xỉu ở trước mộ Sở Phục, đến khi tỉnh

lại thì gặp được Tiêu Phương. Lúc đó, Nhạn Thanh và Tiêu Phương đều còn trẻ,

nam thanh nữ tú gặp nhau nên dễ nảy sinh tình cảm. Cùng một thời gian, y còn

vui vầy với người mới trong cung Vị Ương gần kề gang tấc nhưng nào biết người vợ

kết tóc trong bụng mang cốt nhục của mình đã lưu lạc khỏi Trường Môn.

Y vén rèm bước vào phòng trên lầu Văn Nhạc, một cô gái mặc y

phục màu hồng phấn quay đầu lại, ngước cặp mắt trong trẻo như sao trời, mỉm cười

nói.

“Ta họ Trần.”

Y không để ý, chỉ khẽ chào đáp lễ: “Phu nhân”, rồi cúi đầu

không nhìn nàng thêm nữa. Nếu chịu nhìn kỹ thì liệu y có thể nhận ra đó là A Kiều

đã từng cùng lớn lên với mình, đã từng yêu, đã từng hận mình hay không? Nếu nhận

ra thì liệu y có ôm lấy nàng rồi hôn nàng hay không? Có lẽ y sẽ không làm vậy.

Nhiều khả năng là y sẽ giam nàng vào một nơi không ai biết, để nàng sống an ổn

cả quãng đời còn lại nhưng không bao giờ gặp mặt. Nếu vậy thì nàng sẽ càng hận

y nhiều hơn, vậy cứ để như hoàn cảnh hiện giờ cũng tốt. Cho nên y cũng chỉ có

thể nhìn nàng mỉm cười duyên dáng nũng nịu gọi sư phụ, giống như thuở nhỏ dịu

dàng gọi y là Triệt Nhi với niềm tin tưởng vô điều kiện. Bản thân đã tự tay vứt

đi thì còn có tư cách gì để tiếc nuối. Chỉ là nếu được trông cảnh này sớm hơn

thì


Old school Swatch Watches