Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329172

Bình chọn: 10.00/10/917 lượt.

hạn Thanh hừm một tiếng.

“Nói dễ nhỉ.” Quách Giải cười lạnh, “Sư tổ sẽ không chấp thuận.

Muội không quên là ngay cả muội cũng vừa miễn cưỡng được lên núi sao.”

“Ông ấy có thể chịu đựng được bao lâu?” Hàn Nhạn Thanh không

cho là như vậy. Qua một thời gian ngắn ở chung trên đỉnh núi, nàng hiểu được về

vị sư tổ này, một thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết đó nhưng cũng là một dạng

ông lão tính tình thích trẻ con. Nàng dẫn tất cả đồ tử đồ tôn trừ Lữ Phi Khanh

tới sườn núi, thử xem ông ấy chịu cảnh tịch mịch được bao lâu.

“Nhạn Thanh!” Tiêu Phương ngồi bên cạnh biết rõ ý trong lòng

nàng nên lên tiếng chỉ dạy, “Không được quá bướng bỉnh.”

“Yên tâm, sư phụ!” Hàn Nhạn Thanh cười dịu dàng, “Con biết

tôn sư trọng đạo mà.”

“Có quỷ mới tin được”, Tiêu Phương im lặng, mắng thầm.

“Tiểu thư, thức ăn xong rồi”, Lục Y đẩy cửa vào bảo.

Lộng Triều đột nhiên sáng mắt lên, từ bên nôi Trần Sơ lao vụt

ra.

“Ừ, mang lên đây đi, bảo Quách đầu bếp lên cùng ăn luôn”,

Hàn Nhạn Thanh đứng dậy phân công. “Phải rồi!”, nàng chỉ tay nói luôn: “Quách

Giải, huynh mang một phần lên cho sư tổ và sư phó đi.”

“Ừm.” Quách Giải đáp một tiếng rồi đi luôn ra ngoài. Cả nhóm

ngồi xuống, mọi người đã quen cách Hàn Nhạn Thanh chẳng phân biệt tôn ti nên

cũng không so đo. Cả thạch thất ồn ào náo nhiệt, không khí cực kỳ vui vẻ.

“Đây là đùi gà của ta”, Thân Hổ thấy Lộng Triều gắp mất cái

đùi gà mình đã chọn từ trước bèn kêu chí chóe. Lộng Triều liếc nhìn nó một cái,

không trả lời mà ngoạm luôn hai ba miếng chén sạch cái đùi gà, “Trả cho ngươi

này!”



Thân Hổ tức không nói nổi, đùng đùng ngồi xuống.

“Các người không được ăn hết của ta chứ.” Cửa bị đẩy ra, gió

lạnh thổi bông tuyết bay vào khiến có người bị lạnh kêu toáng lên, Quách Giải mặc

đồ đen đã quay trở lại.

“Có chuyện gì thế?” Hàn Nhạn Thanh đang dỗ con trai bảo bối

uống canh, cảm giác thấy có người nhìn chòng chọc vào mình thì quay lại hỏi.

“Không có gì.” Quách Giải thản nhiên đáp, nhập bọn tranh

nhau ăn nhưng không che giấu nổi ánh mắt suy tư.

Có lẽ cô gái này thật sự có thể tạo ra thay đổi, hắn nghĩ.

Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ tư.

“Nhạn muội, thấy thư như gặp mặt. Mùa đông năm nay, quân

Khâu Trạch kỵ đã được huấn luyện đến mức khiến huynh hài lòng. Muội ở ẩn cũng

đã lâu rồi. Theo sử sách, sang năm sau sẽ xảy ra trận đại chiến Mục Nam. Vệ

Thanh sẽ xuất binh từ thành Sóc Phương. Sóc Trung rất gần với Ngũ Nguyên, đây

là cơ hội của chúng ta. Nhạn Nhi hãy gửi Mạch Nhi và Sơ Nhi lại cho Tiêu

Phương, dẫn Thân Hổ xuống núi gặp huynh cùng bàn bạc, việc lớn sắp thành rồi.

Huynh: Duệ”

Trên đỉnh núi Đường Cổ Lạp Sơn.

Một trận gió Bắc tràn qua thổi những bông hoa tuyết bay lất

phất rồi đậu xuống trên người Hàn Nhạn Thanh, nàng đưa tay khẽ phủi, gấp lá thư

lại rồi cất vào trong ngực. “Nham Nhi!” Nàng vươn tay ra, con chim ưng tên gọi

Tiểu Nham sà xuống đậu lên trên tay. Nó xù lông cổ, hung hăng giương móng vuốt

hướng về phía người đang đi tới khiến Hàn Nhạn Thanh vội vàng dùng tay trái vỗ

về.

“Nhạn Nhi à, hôm nay chúng ta ăn món gì đây?” Mạnh Tắc Nhiên

lướt rất nhanh đến trước mặt nàng, dày mặt hỏi. Trên mặt tuyết phía sau lưng

lão không hề có một dấu chân.

“Sư tổ hăng hái quá!” Hàn Nhạn Thanh nhướng mày cười cười rồi

thả Tiểu Nham ra. Con chim ưng hót lên hai tiếng rồi bay về phía chân trời.

Nàng xoay người lại tiếp tục đắp người tuyết. Ba năm rưỡi trước đây, Mạnh Tắc Nhiên

đã bị nàng dùng rượu và thức ăn ngon đánh gục, rồi qua thời gian tiếp xúc lâu

như vậy, nàng đã sớm hiểu rõ tính cách của lão nên cũng không cần làm ra vẻ tôn

sư trọng đạo.

“Mẫu thân!” Một đứa bé chừng hai ba tuổi loạng choạng chạy

trong tuyết, cầm trong tay một quả cầu gỗ gọi bập bẹ.

“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh vội vàng dừng tay ôm lấy con

trai, hôm một cái lên mặt nó, đón lấy quả cầu gỗ khảm vào vị trí con mắt của

người tuyết rồi lui về phía sau mấy bước, kiêu ngạo ngắm nhìn tác phẩm của

mình, tự khen, “Đẹp quá!”

“Chỉ là một người tuyết mà thôi!” Mạnh Tắc Nhiên bĩu môi cực

kỳ coi thường, “Ngươi cho rằng mình cùng độ tuổi với con trai à?”

Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Sư tổ!” Nàng khum tay đặt vào vành

tai trái của mình, “Người nói gì, con nghe không được rõ.”

Mạch Nhi toát mồ hôi, vẻ mặt của mẹ mình bây giờ không khác

gì con sói đội lốt bà ngoại trong câu chuyện cổ tích hàng ngày mẹ vẫn kể lúc đi

ngủ.

“Ta không nói gì cả” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu quầy quậy. Qua gần

ba năm sống cùng với nàng, lão đã hiểu rõ, Hàn Nhạn Thanh là người có vẻ ngoài

như thiên sứ nhưng thực chất là ma quỷ. Nếu không hiểu câu gió chiều nào che

chiều ấy thì chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ bị hành hạ thê thảm.

Hàn Nhạn Thanh vui vẻ, dịu dàng hỏi, “Muội muội đâu rồi?”

“Muội muội ở trong phòng. Muội muội kêu đói bụng.”

Nàng đột nhiên cảm thấy nhói lòng, im lặng không nói gì.

“Mẫu thân bảo Quách thúc thúc nấu cơm ngay bây giờ. Tảo Tảo

có nói nó muốn ăn cái gì không?”, Mạnh Tắc Nhiên ở bên cạnh vội vàng liều mạng

mách nước. Trần Mạch đảo cặp mắt đen láy như hạt nhãn của mình vài vòng rồi rúc

đ


Teya Salat