
thấy không ổn còn về nhà, trong nhà không có ai,
anh chết mà cũng không biết tại sao mình lại chết nữa!”.
Tôi
càng nói càng tức, còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu như hôm nay tôi không tìm anh
hỏi cho rõ ràng, nếu không, e là tôi đã nhờ La Lợi chở về nhà rồi. Mặc dù tôi
quen nói chuyện qua điện thoại với anh, nhưng biết anh có việc, buổi tối cũng
sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Nếu như
không gặp, bây giờ tôi không ở nơi này, thế thì, có lúc nào đến sáng mai tôi sẽ
nhận được tin xấu không? Nghĩ đến đây, tôi rùng mình một cái, Lưu Thụy Căn vội
vàng ôm lấy tôi: “Phiêu Phiêu, anh sai rồi, anh sai rồi, lần sau anh sẽ không
dám như thế nữa.”
Anh ôm
tôi chặt hơn, tôi không còn rùng mình nữa, ngẩn ngơ trong chốc lát: “Buông em
ra.”
“Phiêu
Phiêu...”
“Trong
lòng em đang rất rối rắm, hôm nay em đến đây là có chuyện muốn hỏi anh, nhưng
mà bây giờ em... Em cũng không hỏi nữa đâu, anh buông em ra, em đi rửa mặt.”
“Em sẽ
không đi chứ?”.
“Em đi
rồi, nhỡ khi anh có việc gì thì sao?”.
Anh
buông tay ra, tôi đứng dậy, anh lại gọi theo tôi ở phía sau: “Phiêu Phiêu.”
Tôi
quay đầu lại.
“Anh
biết em muốn hỏi cái gì, Phiêu Phiêu, thực ra anh luôn muốn nói cho em biết,
anh làm việc ở Hợp Nhuận.”
“Cái
công ty đầu tư đó ư?”.
“Ừ.
Việc đó... Ngày xưa anh có nói rồi, nhưng em không để ý, sau này anh phát hiện
ra điều này, cho nên không nhắc lại nữa.” Nói đến đây anh cảm thấy ngại ngùng,
“Khi mới bắt đầu, anh cứ thấy việc này cứ giống như khoe khoang thế nào ấy,
không hay lắm, sau đó nữa, sau đó... muốn thử xem thế nào.”
“Thử
cái gì.”
“Thử
em.” Anh buột miệng nói, ngay sau đó anh cắn răng, “Nói thật, Phiêu Phiêu, vết
thương lòng lần trước... quá sâu, cho nên anh luôn cảnh giác một chút với phụ
nữ. Ngày đầu tiên quen em, anh đã nói với em như thế, bởi vì em an toàn. Nhưng
sau đó thì không phải như thế nữa, anh thật sự đã thích em mất rồi.”
Nói đến
đây, anh ngừng một lúc, tôi nghiêm mặt không nhìn anh.
“Khi đã
thích rồi, những việc trước đây không để ý bỗng nhiên phải để ý. Anh rất sợ em
sẽ thay đổi như cô ấy...”
“Là thế
nào?”.
“...
Tham vàng bỏ ngãi...”
“Cho
nên anh muốn thử xem em có thể sống cực sống khổ với anh được không chứ gì?”.
Anh gật
gật đầu, tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, ở trong góc tường, phía bên trên, còn có
một vệt màu đen. Thực ra tôi không phải là người cuồng sạch sẽ, mặc dù cũng
giống như đa số các bạn gái khác, cũng có hơi hướng yêu thích sự sạch sẽ, nhưng
cũng không đến mức chịu không nổi một vết bẩn nào cả. Cho nên, cái vệt màu đen
ấy, khi tôi phát hiện ra không còn sức để xử lý, đã giao nó lại cho Lưu Thụy
Căn, mà Lưu Thụy Căn lại có đủ kiểu để đùn đẩy công việc này: “Ôi dào, đừng có
nhìn vào đó là được. Được rồi được rồi được rồi, ngày mai anh làm.”
Đến tận
bây giờ cái vệt đen vẫn còn ở đó, mà tôi cũng đã quen rồi. Bây giờ nhìn thấy
nó, đột nhiên tôi có một kiểu cảm giác rất hoang đường. Lưu Thụy Căn đang thăm
dò tôi, tất cả những thứ này, đều là giả dối ư?
“Cái
chỗ đó...” Lưu Thụy Căn nhìn theo ánh mắt của tôi, “Phiêu Phiêu, anh thề ngày
mai, không, bây giờ anh sẽ đi xử lý!”.
Nói rồi
anh đứng dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh, suýt nữa thì té ngã, tôi nói: “Thực ra
anh có rất nhiều tiền?”.
“Hả?”.
“Rốt
cuộc là anh có bao nhiêu tiền?”.
“Anh
không có bao nhiêu cả.” Nói xong, anh lại lập tức nói tiếp, “Thật đó, anh không
lừa em chuyện tiền lương của anh, chỉ là anh còn có chút cổ phần, hơn nữa em
cũng biết rồi đấy, tương lai phát triển của Hợp Nhuận là rất lớn, mặc dù anh
làm bên mảng kĩ thuật, nhưng tương lai chắc chắn là ngày một tốt hơn.”
“Anh
không có tiền?”.
“Cũng
không phải là hoàn toàn không có, còn có một chút tiền tiết kiệm...”
“Thế
rốt cuộc anh muốn thăm dò em cái gì?”. Tôi có chút bực mình, nói: “Nếu như anh
giả nghèo, thế thì anh giả nghèo từ lúc nào hả? Có phải bắt đầu khi quen em
không? Giả vờ rằng mình ở tại nơi này? Nhưng mà nếu như anh không nghèo, tại
sao anh lại ở nơi này? Nếu như không phải anh giả vờ, anh lo lắng cái gì? Anh
thăm dò cái gì hả?”.
“Phiêu
Phiêu, Phiêu Phiêu.” Anh bước qua ôm lấy tôi, “Ngoan nào, ngoan nào, nghe anh
nói đã. Anh không phải là người có tiền gì cho lắm, nhưng mà anh là nhân viên ở
Hợp Nhuận, điều này có thể cộng thêm điểm cho anh, giống như viên chức vậy.
Nhưng xét trên một vài phương diện nào đó, nhân viên của Hợp Nhuận và viên chức
giống nhau lắm, trước đây còn nói là thua việc được phân nhà cửa, nhưng anh
biết là bây giờ công ty đã bắt tay vào việc mua đất đai rồi...”
Anh nói
từng tí từng tí một, tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cũng có nghĩa là tôi
đọc tiểu thuyết lãng mạn, xem phim truyền hình về những anh chàng giàu có nhiều
quá, vừa nghe những lời anh nói tôi đã suy nghĩ theo hướng đó, thực ra anh có
sai gì đâu, anh là nhân viên của Hợp Nhuận, rất giỏi giang, cũng chỉ là một
nhân viên binh thương về máy tính.
Còn sự
lo lắng của anh cũng rất thực tế. Tôi làm nghề này, biết rằng mỗi lần nghe thấy
người ta nói là viên chức, cho dù những mặt khác người ta vô cùng bình thường,
c