
ối với Tần Tuyết Tùng rất cung kính, đối với Diệp Tử Nam rất
khách khí, chỉ là từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn anh một cái.
Cơm nước xong Tần Tuyết Tùng ở quán cơm nói tạm biệt với hai người, "Địa
điểm hẹn cách đây cũng gần, ta đi bộ tới là được, hai người các con đi
dạo xung quanh đây một chút, đến lúc về chúng ta sẽ liên lạc lại. Tử
Nam, chăm sóc tốt choTúc Kỳ ."
Diệp Tử Nam gật đầu đáp ứng, "Được, ông ngoại."
Túc Kỳ cười khéo léo, "Thầy Tần, tạm biệt."
Tần Tuyết Tùng chân trước vừa mới bước đi, Túc Kỳ thu hồi nụ cười, quay đầu bước đi theo hướng ngược lại.
Diệp Tử Nam kéo cô, "Cô đi đâu vậy?"
Túc Kỳ nhìn cánh tay đang kéo tay cô, "Có liên quan gì đến anh? Chúng ta rất quen sao?"
Diệp Tử Nam buông tay ra, một chút cũng không xấu hổ không khách khí đáp trả giọng điệu của cô, "Không quen, nhưng tốt xấu gì cũng coi là biết chứ?
Mới vừa ăn cơm chung xong."
Ánh mắt Túc Kỳ nhìn về nơi khác, "Thật ngại, trí nhớ tôi không tốt, đã quên."
Diệp Tử Nam thu hồi nụ cười thờ ơ lúc trước, vẻ mặt thành thật nhìn mắt cô, "Tôi có làm sai chỗ nào sao?"
Túc Kỳ bị khí thế bức người của anh làm chấn động, lời nói anh tha thiết,
vẻ mặt chân thành, lửa giận trng lòng Túc Kỳ cũng lập tức tan hết, trong đầu cũng suy nghĩ cẩn thận.
Người đàn ông như anh có thể thiếu
con gái sao? Huống chi mình cũng không có tới mức nghiêng nước nghiêng
thành, sao anh lại có thể phí hết tâm tư như vậy chứ? Nhất định là cũng
bị thầy Tần bắt ép. Mình dựa vào gì mà đối xử với anh như thế?
Túc Kỳ có chút nản lòng lắc đầu một cái, "Không có."
Diệp Tử Nam cảm giác được rõ ràng tâm tình của cô trước sau thay đổi, chẳng
qua cũng không tiếp tục hỏi, "Vậy chúng ta đi dạo một vòng chứ?"
Túc Kỳ uể oải gật đầu một cái, "Được, đi dạo một chút đi."
Hai người một cửa hàng đối diện, đi dạo không có mục đích, thỉnh thoảng nói một đôi câu.
Nếu như là đi cùng Trần Tư Giai, nhất định Túc Kỳ sẽ tràn đầy hứng thú đi
dạo từ tầng dưới lên đến tầng trên cùng, bất quá đổi người, cô nhìn Diệp Tử Nam bên cạnh, hay là thôi đi.
Túc Kỳ thiếu hứng thú, Diệp Tử Nam cũng yên lặng theo.
Lúc đi dạo đến rạp chiếu phim ở lầu ba, Diệp Tử Nam đề nghị, "Vào xem phim không?"
Túc Kỳ suy nghĩ một chút, vào xem phim cũng tốt, cũng không phải vắt hết óc suy nghĩ chuyện để nói, chờ lúc phim kết thúc có thể đi đón thầy Tần.
Vì vậy gật đầu đồng ý.
Cho đến khi bộ phim bắt đầu, Túc Kỳ mới
phát hiện đây là một bộ phim kinh dị. Bình thường cũng không tính, nhưng thời gian này cô ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm suốt đêm. Đến lúc
đêm khuya vắng người, ở trong phòng thí nghiệm rộng rãi cô luôn không tự chủ nhớ tới những bộ phim kinh dị mình đã từng xem, vì thế dù cho bộ
phim kinh dị này đang rất nóng, Trần Tư Giai từng cố gắng kéo cô đi xem, nhưng bị cô không nể tình từ chối.
Không nghĩ tới vẫn là không tránh được.
Túc Kỳ nhìn chằm chằm màn hình, mặt hoảng sợ từ từ nắm một nắm bỏng, từ từ đưa lên miệng, từ từ nhai.
Diệp Tử Nam sắc mặt bình tĩnh quay đầu nhìn cô, dường như rất quan tâm hỏi, "Cô sợ sao?"
Túc Kỳ từ từ quay lại, "Anh nói thử xem?"
Diệp Tử Nam bị động tác chậm rãi của cô chọc cười, ghét sát tai cô nhỏ giọng nói, "Không có gì phải sợ, đều là giả, cô nhìn bên kia xem...."
Túc Kỳ vừa nghe anh nói vừa nhìn chằm chằm màn hình lớn, trong lòng sợ hãi dần biến mất, cảm thấy Diệp Tử Nam nói cũng đúng.
Diệp Tử Nam còn đang nhỏ giọng nói cho cô chỗ thiếu sót, thì cảm thấy bả vai trầm xuống, anh vừa nghiêng đầu nhìn, trong bầu không khí kinh sợ như
vậy, cô lại ngủ thiếp đi! Trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Đây rõ ràng chẳng qua là một cái dựa trên vai, không biết tại sao trong
lòng Diệp Tử Nam bịch một tiếng, tiếp theo cả trái tim đập không có chút quy luật nào.
Anh cũng không dám động đậy, từ từ thả lỏng cơ thể để cho cô dựa vào thoải mái nhất.
Diệp Tử Nam quay đầu rủ mắt nhìn cô, tóc trên trán cô theo tư thế ngủ buông
xuống, tinh tế xõa lên đôi mắt, ánh sáng trên màn hình thỉnh thoảng
chiếu rọi lên mặt cô, có thể nhìn thấy rõ ràng mi mắt cô màu xanh.
Chẳng qua lúc đầu là anh tò mò về cô, sau khi tiếp xúc lại cứ muốn trêu chọc
cô, mỗi lần thấy cô nghe được giọng cô, trong lòng chưa kịp vui mừng, có thể tức giận, có thể bất đắc dĩ, có thể mỉm cười, cả người đều dâng lên màu sắc sinh động hương thơm mát, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Hoặc có lẽ anh thật sự quá nhàm chán.
Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người lục tục đi ra ngoài cũng không thể đánh thức cô, sau khi nhân viên làm việc đi vào liếc mắt nhìn rồi đi ra
ngoài, chẳng bao lâu sau có một người đàn ông mặc âu phục đi vào.
Hắn cung kính đi tới bên cạnh Diệp Tử Nam, "Tổng giám đốc Diệp, ngài..."
Diệp Tử Nam giơ tay lên ngăn hắn lại, cẩn thận quay đầu nhìn cô một cái, mới nhẹ giọng phân phó, "Không sao cả, tôi đợi một lát rồi đi, cậu đang bận thì đi đi. Còn nữa, đừng để cho người khác vào."
Người đàn ông kia nhẹ giọng đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chiếu phim rất yên tĩnh, rất tối, cái gì cũng không thấy, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của cô và anh .