
uôn khổ.
Cô há miệng trừ ưm ra, một chữ khác cũng không có, cô bây giờ nói không
được, cau mày cắn môi, thẹn quá hóa giận, vừa đẩy Diệp Tử Nam ra, vừa
giùng giằng đứng dậy, bướng bỉnh mở miệng, "Anh tên bại hoại này, em
không cần, anh tránh ra!"
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Diệp Tử Nam đỡ người lảo đảo lắc lư lập tức sẽ té từ ghế salon xuống, vẻ mặt đùa giỡn, "Ơ, có khí phách thế, hả?"
Âm cuối cùng trầm thấp từ miệng anh bay ra, trăm nghìn thay đổi, đặc biệt
mê người, vừa nói vừa cúi người nhìn cô, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên
ánh sáng nhỏ, trực tiếp nhìn vào lòng cô.
Diệp Tử Nam nhìn cô
toàn thân làn da trắng mịn cũng đã biến thành màu hồng....Kéo tay cô cầm của mình, dẫn dắt từng bước, "Muốn anh có phải không?"
Túc Kỳ tùy tiện gật đầu, gấp gáp chảy ra vài giọt nước mắt.
"Vậy em còn chạy lung tung không?"
Đầu óc Túc Kỳ mê man, căn bản không biết anh đang nói gì, theo quán tính gật đầu một cái.
Diệp Tử Nam nhìn đôi mắt cô ngấn lệ mông lung, vẻ mặt mơ hồ gật đầu, lại bắt đầu nổi nóng, "Còn dám lung tung?! Em còn dám chạy lung tung nữa
không?"
Túc Kỳ nhìn anh trợn mắt râu ria cũng dựng lên hết liền biết mình trả lời sai rồi, lập tức lắc đầu.
Diệp Tử Nam nhìn cô rơi nước mắt càng lúc càng nhanh, rốt cuộc trong lòng
không đành, ôm cô đi vào phòng tắm. Lúc quy luật co rút nhanh và trí
mạng từ từ biến mất, người trong ngực ôm cổ anh ngủ mê man, anh mới rút
người ra ngoài để lại dấu vết trên gương trong phòng tắm. Diệp Tử Nam mang Túc
Kỳ đặt lên giường đắp kín chăn, tùy tiện khoác chiếc áo choàng tắm, đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn toàn bộ ánh đèn rực rỡ của thành phố.
Anh cầm gói thuốc là trên đầu giường, trong chớp mắt khi ngọn lửa lạnh
màu lam sắp chạm được đầu thuốc, anh "đinh" một tiếng khép bật lửa lại,
quay đầu liếc nhìn người trên giường đang hô hấp đều đều, giật điếu
thuốc xuống ném qua một bên.
Câu nói kia, anh chưa từng nói qua
với bất kỳ một người con gái nào, ngoài cô. Thế nhưng cô dường như căn
bản không nghe thấy, hoặc có lẽ là nghe không vào. Rốt cuộc có vốn là
không tim không phổi, hay chỉ là đối với anh mới không tim không phổi?
Khi còn trẻ đã từng không hiểu được rốt cuộc yêu là gì, đối với cô gái
ngưỡng mộ trong lòng để lộ rõ nhất cũng chỉ có hai chữ ưa thích. Sau từ
từ lớn lên, đối mặt với những phụ nữa muôn hình muôn vẻ, mập ốm đều có,
anh thủy chung lại không tìm được loại cảm giác đó.
Họ chạy theo
anh như vịt, trừ bỏ bên ngoài xuất sắc, sợ là họ còn coi trọng thân phận địa vị tiền tài của anh hơn. Các cô đối với anh mà nói, là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, có hứng thú sẽ đi chung ăn một bữa cơm, bận rộn hai ba tháng sau liền quăng ra sau ót. Về sau anh hình như là tìm
được người không phải cô ấy thì không được, nhưng mà đối với người kia
thì anh lại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Có đôi khi anh nghĩ, câu nói kia có phải thật vậy không.
Đi ra đi vào, sớm hay muộn vẫn phải thế.
Thật ra thì đối với cô, đó cũng là lần đầu tiên nói câu đó với cô.
Cho dù là lúc trước khi bày tỏ tình yêu với cô cũng chưa từng nói qua ba chữ kia.
Anh nhớ đêm hôm đó thời tiết rất lạnh, bông tuyết bay đầy, khí lạnh bức
người, lại đứng trước cửa chào hỏi nửa ngày với đối tượng cùng hợp tác
rồi mới ngồi vào trong xe.
Bên trong xe mở điều hòa, nhiệt độ vừa đủ ấm, hơi rượu dần dần bay lên, anh thở ra một ngụm khí nóng, mới vừa
hạ cửa kính xuống, gió lạnh xen lẫn bông tuyết liền bay vào, kết quả anh rùng mình, tỉnh táo đi nhiều.
Tô Dương ngồi bên vị trí tài xế
muốn nói rồi lại thôi hồi lâu mới nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt áy náy,
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Diệp, tôi..."
Tô Dương là đàn em của Giang Thánh Trác, năm đó chính Giang Thánh Trác làm trung gian giới
thiệu Tô Dương làm trợ lý cho Diệp Tử Nam.
Vừa mới bắt đầu Diệp
Tử Nam cũng không đồng ý, anh vẫn cảm thấy nữ trợ lý dù sao cũng không
tiện, ngộ nhỡ đối phương có ý định gì đó, khi vào công việc sẽ không
được tự nhiên.
Chỉ là Giang Thánh Trác vứt cho anh một câu nói,
"Trước tiên cứ thử một tháng, nếu một tháng sau cậu vẫn còn quyết định
như vậy, tớ lập tức tới đây đưa người đi, ngôi biệt thự trên đỉnh núi
kia cũng là của cậu."
Nói đến như thế này, Diệp Tử Nam mà không
nhận thì không có lý lẽ. Trong một tháng, Tô Dương mạnh mẽ vang dội, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, năng lực tuyệt không thua gì đàn ông, lại vô
cùng kín miệng, khiến cho anh tương đối hài lòng. Từ đó về sau Tô Dương
vẫn là trợ lý của anh.
Dĩ nhiên vì thế Giang Thánh Trác bắt chẹt anh chiếc xe thể thao mới đặt.
Xế chiều hôm đó người phụ trách hạng mục có việc gấp xin đi trước, cho nên Tô Dương không thể tránh khỏi việc trở thành đối tượng bị mọi người tấn công, khi Tô Dương khó xử mà đối diện là khuôn mặt tươi cười cùng một
ly rượu đầy, Diệp Tử Nam mặt không biến sắc giúp cô đỡ một ly rượu.
Một bữa tiệc rượu từ giữa trưa đến khi lên đèn mới kết thúc, căn bản không
động đũa, chủ yếu ly rượu cũng không để không, trong