
n ra
được đầu mối liếc cô một cái không nói chuyện.
Túc Kỳ lẩm bẩm
giải thích, "Không phải em, là Trần Tư Giai.....Cô ấy..."Nói xong, Túc
Kỳ thở ra, đem lời ban đầu tính nói ra nuốt xuống bụng.
Diệp Tử Nam lại đột nhiên mở miệng, Trần Tư Giai thích người như thế nào?"
Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, chẳng biết làm sao liền nói ra câu, "Thích người như anh."
Lần này Diệp Tử Nam bình tĩnh đón nhận, "Trong công ty có mấy chàng trai
cũng không tệ lắm, em xem đi, tìm thời gian sắp xếp cho bọn họ gặp mặt."
Sau khi đề tài này chấm dứt, bên trong xe lại lâm vào trầm mặc.
Túc Kỳ quay đầu nhìn phong cảnh hồi lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí quay
đầu, "Em không có ý gì khác, không cho anh tới cửa trường học đón là em
sợ người khác nhìn thấy, không phải không ai nhận ra anh, em sợ người
khác tra hỏi chuyện chúng ta làm mọi thứ thêm phức tạp, anh cũng biết
anh có bao nhiêu nổi tiếng, em cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt rất
yên ổn, em không muốn có một số người không quan trọng làm phiền chúng
ta. Nếu anh cảm thấy như vậy không được, lần sau đến cửa trường học đón
em."
Túc Kỳ 'một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm' nói ra
suy nghĩ của mình, sau đó lẳng lặng chờ đợi sự phản ứng của Diệp Tử Nam.
Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, xe vững vàng dừng lại, Diệp Tử Nam quay lại
sờ đầu Túc Kỳ và cười, "Anh vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác, không
phải giận em."
Anh cười, vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi đều tan
hết, khóe mắt vừa mang theo lo lắng, vừa mang theo trời băng đất tuyết
rồi tới xuân về hoa nở.
Túc Kỳ cứng đờ, trong trí nhớ cũng có người vừa cào loạn mái tóc dài của cô vừa cưng chiều chìm đắm trong nụ cười của cô.
Khi Túc Kỳ theo phía sau Diệp Tử Nam đi vào ghế lô, ở giữa đoàn người cả
trai lẫn gái liếc mắt đã thấy được người con trai đó, vẫn như vài năm
trước ở trên sân bóng rổ.
Khi đó, Túc Kỳ vừa bước vào trường đại
học A, bởi vì cha mẹ Túc đều là giáo sư của trường đại học A, nên Túc Kỳ từ nhỏ ở trong sân trường này lớn lên, vì thế không cảm thấy có chút
mới mẻ nào. Ngày đó cô chuẩn bị ngủ thì bị Trần Tư Giai kiên quyết kéo
cô đi xem sinh viên mới đấu bóng rổ, trong ngoài ba vòng của sân bóng rổ vây quanh rất người, âm thanh cố lên như dậy sóng, rất náo nhiệt. Ngày
mùa hè ánh sáng chói mắt rất không tốt, Túc Kỳ theo Trần Tư Giai đi đến
phía trước, liếc mắt một cái thì thấy một nam sinh đang nhảy lên ném
bóng vào rổ, người nhảy lên nhảy xuống rất đúng lúc, bóng đã vào giỏ,
mang theo tiếng hoan hô của mọi người.
Trần Tư Giai cũng mang
theo vẻ mặt vui vẻ tung tăng túm Túc Kỳ, "Này, chính là người kia, có
thấy không? Nghe nói cậu ấy cùng vào học với chúng ta, là nhân tài của
Học viện đó! Người rất đẹp trai tính cách lại tốt, cười rộ lên càng
không phải nói, ngày khai giảng đã gây nên một chấn động lớn."
Túc Kỳ nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt kia quả thật rất hấp dẫn người khác, mày kiếm mắt sáng, dưới ánh mặt trời, trên da thịt mang theo mồ hôi trong
suốt, động tác nhanh nhẹn ngăn cản đối phương tấn công có khi tràn đầy
sát khí ném bóng vào giỏ, ánh mắt kiên định, gắt gao mím chặt môi, khi
thấy bóng vào giỏ lại cười như đứa trẻ.
Mười bảy mười tám tuổi,
đúng là tuổi dễ nảy sinh tình yêu trai gái, buổi chiều hôm đó, Túc Kỳ
cảm thấy dường như có một mầm cây đang từ lòng đất chui ra.
Trần
Tư Giai còn đang ríu ra ríu rít nói, ở trong mắt Túc Kỳ, cô ấy chính là
người háo sắc, việc cô ấy đánh giá trai đẹp chỉ có thể tin khoảng 10%,
nhưng lúc này Túc Kỳ lại cảm thấy cô ấy nói không khoa trương chút nào.
Cô giả vờ khinh thường hỏi, "Nghe cậu nói như là biết nhiều về cậu ấy lắm."
"Tớ tất nhiên biết rồi!"
"Vậy cậu biết tên cậu ấy không?"
Trần Tư Giai lập tức nói, "Cậu ấy tên...Ai, tên cậu ấy là gì nhĩ, tớ nhớ là......"
Trần Tư Giai gãi đầu nửa ngày, "Tớ thật không nhớ." Nói xong kéo cô gái bên
cạnh, chỉ vào bóng dáng trên sân kia hỏi, "Này, bạn học ơi, cậu ấy tên
gì nhĩ?"
Lại gặp đúng cô bé có tính tình cởi mở, "A, cậu ấy ư,
ngay cả cậu ấy mà cậu cũng không biết? Chính là Thẩm Ngôn Lỗi ở khoa Tài Chính!"
Vẻ mặt Trần Tư Giai như đã biết, quay đầu nói lại với
Túc Kỳ, "Đúng đúng đúng, tên là Thẩm Ngôn Lỗi, vừa rồi tớ kích động quá
nên quên mất."
Thẩm Ngôn Lỗi? Trong lòng Túc Kỳ yên lặng nhớ kỹ, bỗng nhiên có một nam sinh lại gần, hai mắt sáng lên hỏi, "Cậu là Túc Kỳ?"
Túc Kỳ gật đầu vừa định hỏi cậu ta có chuyện gì, lại thấy cậu ta quay về
phía trên sân đấu nói, "Này Lỗi, cậu ấy chính là Túc Kỳ, tớ nói không
sai chứ, rất đẹp đúng không?"
Túc Kỳ theo bản năng nhìn về phía
trên sân đấu, cô vốn đứng gần phía trước, đúng lúc trận đấu đang tạm
nghĩ giữa hiệp, Thẩm Ngôn Lỗi đang đứng cùng đồng đội vừa uống nước vừa
nghiên cứu chiến thuật tiếp theo, nghe được bạn cùng gọi cậu liền quay
lại nhìn, sau đó liền bắt gặp một ánh mắt trong veo, một khắc kia cậu
cảm thấy những cảnh sắc tươi đẹp nhất đều biến mất hết.
Tuấn nam
mỹ nữ vốn hay bị chú ý, huống chi là lại gần nhau, sân bóng lúc đầu vô
cùng ồn ào bỗng nhiên yên lặng, đều nhìn sang bên này.
Túc Kỳ đỏ mặt đang lúc không biế