
Hôm nay thi hai môn, sáng Khái luận Tư tưởng Mao Trạch
Đông, chiều Pháp luật đại cương.
Trước đó tôi đã cực khổ đi thỉnh giáo hết toàn bộ đáp án của phần câu hỏi ôn
tập, chép lại một lần, rồi mang thu nhỏ, thu nhỏ xong về phòng lại cắt thành
kiểu đậu hủ khô, rồi lại mang đi in. Đi đi lại lại, tất bật cả một ngày, thật
sự là còn siêng hơn những người nước tới chân mới nhảy, sáng mai thi tối nay
mới cày.
Khi nhận được đề thi, tôi chợt mừng đến muốn khóc, công sức thật là không phụ
lòng người mà, hôm qua khi chép đáp án, tôi cũng đã thầm ghi nhớ đại khái một
vài kiến thức trong đó. Tâm trạng của ta đây đột nhiên rất đẹp, vừa định cất tờ
giấy đó đi thì chợt cảm nhận được một ánh mắt nồng nhiệt đang nhìn về phía
mình.
“Tiết Đồng, cho mượn đi.” Chung Cường, người ngồi kế tôi, cách nhau
một đường đi đã nhỏ nhẹ nài nỉ, “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp bồ đề
đó.”
Tôi nhìn nó, rồi lại nhìn đồ trong tay, cắn răng, đưa nó vậy, “Nhớ trả tôi
đấy.”
20 phút sau khi phát đề, cô La giám thị gác thi cầm tờ đề Mao lên, bắt đầu trầm
tư, sau khi trầm tư, ánh mắt bắt đầu phiêu bồng, rất rõ ràng, cô giáo La đã bắt
đầu bay vào cõi tiên, thế là phòng thi cũng đi vào một giai đoạn hoàng kim để…
quay bài. Gan của mọi người dần dần to lên, mạnh ai xuất chiêu nấy.
Bạch Lâm ngồi sau lưng tôi sáng sớm hôm nay đã chạy vào phòng dùng bút chì ghi
bài lên bàn, giờ đây cũng đang hí húi mà chép. Chung Cường ngước lên nhìn cô
La, rồi mới thò tay vào túi tìm a tìm, sột soạt nửa ngày trời, cuối cùng cũng
mở miếng giấy nhỏ mang sứ mệnh đặc biệt đó ra. Tôi không thèm nhìn dáng vẻ khờ
khạo của nó nữa, cắn cắn đầu bút, đôi mày nhíu lại, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm
tinh túy trong tư tưởng của chủ tịch Mao vĩ đại.
Một lúc sau, tôi nghe thấy Chung Cường ngồi ho, còn là không ngừng ho, vừa
ngước đầu lên thì đã thấy hắn liên tục nháy mắt với tôi. Tôi cúi đầu nhìn xuống
theo mắt hắn — tờ giấy cho hắn mượn cứu mạng đã bị gió thổi xuống chân bàn bên
tôi, nằm hiển hách trên đường đi.
Một tờ giấy in đầy những chữ còn nhỏ hơn con kiến, để tiện lợi, tôi đã in hết
đáp án của hai môn thi trong ngày hôm nay, mặt trước “Khái luận Mao”, mặt sau
là “Pháp luật”, chỉ to cỡ một phần hai đĩa CD. Giờ đây, tôi nhìn tờ giấy đó,
lòng hơi đau. Ngước mặt lên liếc Chung Cường một cái, tên này chép có cái đáp
án mà cũng không xong, còn làm rớt xuống đất nữa. Tôi tức giận khom lưng móc
lên, khều một lần không tới, lần thứ hai tôi khom thấp hơn nữa, và một bàn chân
đã đạp lên đó. Tôi xót xa kéo một góc của tờ giấy, hạ thấp giọng nói: “Bạn à,
đạp lên đồ của tôi rồi kìa.” Người này thật là không biết điều, nộp bài thì nộp
bài đi, muốn đi thì nhanh lên, suýt làm hỏng việc của tôi. Thế nhưng, cái chân
đó vẫn không nhấc ra.
Tôi lại nói: “Bạn à.” Nói xong, tôi vốn định ngước lên nhìn đối phương, nhưng
góc nhìn quá lớn, cổ chỉ ngẩng lên được một nửa, không thể nhìn được phần phía
trên đầu gối. Nếu không phải vì cô giáo còn ngồi trên kia, đổi lại là ngày
thường tôi thật không dám bảo chứng tôi không cắn người này. Chung Cường ở bên
kia lại ho, ho rồi lại ho.
“Này.” Tôi bực rồi. Người này không thể chỉ vì có đôi chân dài thì
cứ đạp mãi đồ của tôi không chịu đi chứ.
Bạch Lâm cũng bắt đầu ho.
Tôi bồn chồn rồi, trường đâu có dịch cúm đâu, sao mà ai ai cũng ho chung với
nhau thế này, rắp tâm muốn cô La phát hiện tôi rồi chăng? Chính ngay lúc này,
bàn chân đó đã dời ra, tôi mới có thể lấy nó lên, vừa định thở phù thì ngờ đâu,
chủ nhân của đôi chân đó đã khom lưng ngồi xổm xuống. Tiếp đó, gương mặt của
một chàng trai trẻ từ từ lọt vào tầm nhìn của tôi. Nhìn bộ mặt đột nhiên phóng
to trước mắt mình, não của tôi nhất thời phản ứng không kịp. Người đó cười tươi
một cái, chỉ vào thứ đang nắm trong tay tôi, nói rất thân thiện: “Trò à, trò
đang cầm gì trong tay thế?”
Lời vừa dứt, thẻ công tác treo trên cổ người đó cũng lắc lư rủ xuống theo, ba
chữ to tướng in trên thẻ tức thời khiến tôi tối tăm mặt mày — Tuần tra viên.
Chung Cường thấy tình thế này, lập tức đứng dậy nộp bài, sau đó biến khỏi phòng
thi với tốc độ nhanh nhất. Tôi nhìn thầy, rồi lại nhìn hình bóng đã biến mất
của Chung Cường, cuối cùng nhìn xuống thứ đang nắm trong tay mình, miệng hơi mở
ra nhưng rồi vô ích, đã bị bắt ngay tại trận thế này, chẳng biện bạch gì được
nữa. Tôi kinh hoảng, và rồi thấy xấu hổ, tiếp đó bắt đầu trực diện cuộc đời thê
lương, cuối cùng lại biến thành cái khí thái đại nghĩa lẫm liệt, quên mình vì
nghĩa. Vốn dĩ thứ đó rơi dưới đất, người xung quanh không ai chịu nhận là xong
chuyện, sự thể rồi sẽ được giải quyết qua loa. Nhưng người này lại cứ chọn ngay
cái thời cơ bắt quả tang để mà bắt tôi, tôi thật là còn oan hơn cả Đậu Nga mà.
(Đậu Nga: là người phụ nữ điển hình chịu áp bức bóc lột vào thời phong kiến
trong một vở kịch của Quan Hán Khanh)
***
“Còn không cam tâm?” Trong văn phòng, thầy tuần tra cười cười hỏi tôi.
“Hơi hơi.” Tôi lạnh lùng.
“Cái này không phải của em?”
“……. Phải.” Tôi viết đấy, tôi in đấy, tôi cắt đấy.
“Không phải do