
ng của Mộ Thừa Hòa không tệ, hoàn toàn là nét mặt của
một người trong sáng ngay thẳng. Như thế trái lại lại làm tôi thấp thỏm, tôi
không khỏi hoài nghi đêm qua có thật chỉ là giấc mơ của tôi hay không? Suy nghĩ
này vừa hiện lên, tôi lập tức bảo mình bình tĩnh, bình tĩnh nữa, cắt đứt mọi
hưng phấn và kích động, chỉnh đốn lại tư duy, tiện tay lấy chai nước anh ấy mua
sẵn trước khi lên đường lên uống ừng ực.
“Phát hiện ngày thường em không thích uống nước.” Anh
ấy nói.
“Ừm.” Tôi lấy tay lau miệng, vặn nắp chai lại, “Cũng
hơi hơi, mẹ em cũng nói thế.” Tôi chính là có cái tật này, không thích uống
nhiều nước, mà hễ ăn cơm là lại khát, thế là uống thật nhiều canh hoặc sẽ ăn
cơm nhão.
Tôi tưởng anh ấy sẽ lại dạy cho tôi một bài, ngờ đâu
lại chỉ là nhìn tôi cười cười.
Lát sau, Mộ Thừa Hòa nói: “Anh thích uống nước.”
“Hả?” Tôi khựng người, nhất thời không biết phải tiếp
câu thoại này ra sao, đành nói: “Uống nước tốt chứ. Mỗi ngày 8 ly nước, nước da
được nõn nà.”
Anh ấy nhìn về phía trước, không tiếp lời của tôi, làm
tôi cảm thấy câu nói của mình chưa đến đâu, thế là tiếp tục huyên thuyên lợi
ích của nước đối với cơ thể con người mà mẹ tôi thường nói với tôi lúc nhỏ.
Cuối cùng, có lẽ vì thấy tôi nói một mình nửa ngày trời cũng rất mệt mỏi, mà
thân làm thính giả như anh ấy lại chẳng có phản ứng gì thì sẽ giống như rất bất
nhân bất nghĩa, bèn phối hợp với tôi, bằng một câu nói: “Hóa ra là vậy à.”
Miệng của tôi vừa ngưng hoạt động, lại không nhịn
được, lén nhìn anh ấy một cái.
Chẳng lẽ, tối qua mình bị tẩu hỏa nhập ma?
Chẳng lẽ, anh ấy có chứng bệnh mất trí nhớ cục bộ?
Chẳng lẽ, đúng thật là mình đã bỏ thuốc anh ấy?
Đến trạm xăng, tôi đi vệ sinh trở về thì anh ấy đã
xong việc đổ xăng, đang ngồi chờ tôi trong xe.
Anh ấy hỏi: “Buổi trưa có việc gì không? Nếu có chúng
ta sẽ đi đường cao tốc.”
“Không gấp, cứ từ từ.” Tôi biết anh ấy rất ít đi đường
cao tốc.
Mộ Thừa Hòa lấy chai nước suối ở trước mặt. Nhân viên
trạm xăng nói gì đó với anh ấy, anh ấy vừa gật đầu vừa mở nắp chai ra. Tôi thấp
thoáng cảm thấy có việc gì đó cần phải nhắc nhở anh ấy, nhưng lại không rõ là
chuyện gì. Sau đó, khi thấy anh ấy đưa miệng chai lên môi, uống một ngụm, dịch
thể không màu trong vỏ chai trong suốt dập dềnh dập dềnh, sụt đi một ít, yết
hầu của anh ấy động đậy một cái, tức thì, lại nuốt thêm một ngụm nữa. Phát giác
ra tôi đang nhìn anh ấy không chớp mắt, Mộ Thừa Hòa cũng quay lại nhìn tôi
trong hồ nghi, như đang suy đoán nét mặt của tôi là ý gì. Chỉ trong chớp mắt,
dường như nhận ra gì đó, Mộ Thừa Hòa cúi đầu nhìn chai nước suối trong tay mình,
nét mặt của anh ấy hơi biến đổi, song lại tỏ vẻ bình tĩnh mà đặt nó về chỗ cũ.
Thời còn đi học, mọi người khi quen thân rồi thì chỉ
cần là bạn cùng phòng, thỉnh thoảng dùng ly của đối phương cũng không phải việc
gì quá lớn. Nhưng tôi lại không thích hành vi này, cứ cảm thấy cho dù hai người
có thân mật cách mấy đi nữa, một khi dính phải nước bọt của người khác cũng đều
sẽ thấy không thoải mái. Với ba mẹ thì không phân rạch ròi như thế, song cả nhà
vẫn cố gắng dùng ly của riêng mình. Sau khi ở chung nhà với Mộ Thừa Hòa, tôi
phát hiện anh ấy cũng giống y như tôi. Đừng nói là tách trà, ly súc miệng, ngay
cả chén đũa cũng không dùng chung. Do đó khi phát hiện thứ mà anh ấy nuốt vào
là cái mà tôi đã uống qua, anh ấy đã bị ớn chăng? Nên đã tức thì trả nó về chỗ
cũ. Sau đó khởi động máy rời khỏi trạm xăng.
Tôi thừa nhận, là tôi đã tiện tay đặt lên đó, tôi có
trách nhiệm, nhưng tôi làm sao biết được anh ấy sơ ý vậy chứ, cũng đâu thể nào
đỗ hết lỗi cho tôi, huống chi, môi của tôi cũng để anh ấy hôn rồi, còn kiêng kỵ
nước bọt gì nữa.
Tôi lầu bầu.
Bình nước để tựa vào tấm kính phía trước, cùng với sự
xúc nảy của xe, nó lay qua lay lại, như là đang nỗ lực nhắc nhở hai chúng tôi,
nó thật sự đã từng tổn tại! Tôi nhướn người lấy nó xuống nhét vào cánh cửa bên.
Không biết anh ấy nghĩ gì nữa, thấy tôi làm vậy thì
liền đưa chai nước còn nguyên chưa dùng của mình qua cho tôi. Tôi cầm chai nước
ấy, ngồi suy ngẫm, tự nhiên đưa chai mới cho mình làm gì? Chẳng lẽ ý bảo mình
vứt chai cũ đi, hủy tiêu vật chứng? Không cần phải vậy chứ? Ở sạch đến “cảnh
giới” này sao? Nghĩ ngợi một hồi, tôi bất giác lại lườm anh ấy một cái thật
nhanh, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt dưới của anh ấy: Bờ môi còn dính nước uống
lúc nãy, phần gần bên khóe miệng còn hơi bóng nhoáng.
Tôi tự nhiên bặm bặm môi theo tiềm thức.
Đêm qua, chính bờ môi kia đã cướp mất nhịp tim của
tôi. Sự tiếp xúc mềm mại ấy giờ đây nghĩ lại phảng phất như vẫn còn đọng lại.
Tôi bất giác đưa tay lên, xoa xoa miệng mình, Mộ Thừa Hòa không có nhìn tôi,
nhưng tôi cảm thấy mặt của anh ấy dường như bị nhuốm lên một màu đỏ hồng. Tôi
bồn chồn, chẳng lẽ hôm qua bị phơi nắng vẫn chưa hết đỏ?
Xe rẽ qua một con đường khác. Anh ấy mở đài phát thanh
lên. Trong đó đang phát bài hát thịnh hành nhất gần đây.
“Em hãy tranh thủ bây giờ đang rãnh tập chạy xe đi,
sau này nếu như anh có đi công tác……” Anh ấy dừng lại, chần