
hể tranh luận. Cô nhắm chặt đôi mắt khi Colin
nhấc bổng cô trong vòng tay mình và rời khỏi phòng chính.
“Phòng cô, tiểu thư?”, gã cộc lốc.
Gillian không trả lời. Cô thậm chí còn không thể tìm thấy lưỡi của mình để
yêu cầu Colin lấy giúp thanh kiếm, không phải thanh kiếm bằng gỗ cô hay
dùng. Kiếm thép là vật duy nhất hữu dụng để chống lại các pháp sư, người ta
thường kháo nhau thế mà.
Cô nghe người quản gia chỉ lối cho Colin một cách kính cẩn, tất nhiên, rồi
thấy mình được nhấc bổng lên những bậc thang hẹp và dốc dẫn đến căn phòng
trên tháp, một nơi nhỏ xíu đến đáng thương mà cô đã trải qua trong suốt những
chuỗi ngày dài của mình.
“Chỉ gói ghém những gì dễ mang đi”, Colin đặt cô xuống, nói năng cộc lốc.
“Chồng cô sẽ chu cấp bất cứ thứ gì cô cần.”
Chồng hả? Bầy tôi của ác quỷ sao? Theo lời bàn tán từ mấy ả hầu. Tai họa
nước Anh, kẻ hủy diệt của Blackmour sao? Phải, cô biết khá nhiều về
Christoper Blackmour và những câu chuyện hắc ám xoay quanh cuộc sống của
hắn.
Hắn đã khiến vợ mình phát điên, giết bà ta rồi chôn giấu tội lỗi. Hắn có hình
dáng của sói, chạy nhảy trên mảnh đất của mình với những bước chân dài lêu
nghêu, xé toạc cổ họng lũ cừu và cả những lữ khách bất cẩn. Người ta còn đồn
rằng hắn đã thực hiện những phép thuật hắc ám dưới ánh nến trong căn phòng
ngủ trên tòa tháp của hắn, nơi luôn luôn có thể thấy vô số chiếc bóng ma quái
nhảy nhót trong những đêm đen thăm thẳm.
Không mảy may nghi ngờ, cô tin mọi câu chuyện nghe được đều đúng sự
thật. Cô tin vào phù thủy, ma thuật và việc con người có thể thay đổi hình dạng
khi ánh trăng bị che khuất. Cô tin những lời đồn về sự khắc nghiệt của
Blackmour, về việc hắn đánh đập người hầu, tin sự tàn ác mà hắn đối xử với
mỗi linh hồn đi ngang qua hắn. Và giờ cô sắp nằm trong tay hắn, đổi từ nhà tù
này sang nhà tù khác, với những gã cai ngục y hệt nhau.
Trong một khoảnh khắc, cô nảy ra ý nghĩ tự tước đoạt kiếp sống của mình.
Cô có thể rút thanh kiếm trong rương ra và giơ nó lên trước khi Colin kịp ngăn
cản.
Một bàn tay rắn chắc tóm lấy cằm cô, ép cô đối mặt với gã. Cô nhìn thẳng
vào diện mạo dữ tợn đầy sát khí của Colin và cảm thấy nao núng. Chẳng có gì
lạ khi gã trông rất đáng sợ. Một ánh mắt chẳng vương chút xót thương.
“Vết rách không sâu”, gã nói. “Ta nên giết Warewick vì dám để lại dấu tích
bạo hành trên mặt cô, nhưng Lãnh chúa Blackmour sẽ không hài lòng nếu ta
cướp mất trò vui của ngài. Thu dọn đồ đạc của cô nhanh lên rồi đi. Chúng ta sẽ
trải qua một chuyến hành trình dài đấy. Và ta muốn khởi hành trước lúc mặt trời
thiêu rụi hết cái ngày xúi quẩy này.”
Cô ngạc nhiên trước lời nói của gã và bắt đầu do dự. Gã đến để bảo vệ cô ư?
Gã không đơn giản chỉ lờ đi thái độ của Warewick, cũng như tất cả những
chuyện khác trong pháo đài đấy chứ?
“Ta không có thời gian nuông chiều cô đâu, cô gái”, gã nói và đột ngột
buông cằm cô ra. “Đừng đứng trố mắt ở đó nữa. Cha cô đã bán cô cho người ra
giá duy nhất, và cô không có tiếng nói trong vấn đề này đâu. Xếp hành lý và đi
thôi, khi tâm trạng ta vẫn còn tốt.”
Thánh thần phù hộ, đừng bao giờ để cô phải thấy gã lúc tâm trạng tệ hại. Và
như mọi lần, cô dễ dàng nhận ra thực tế. Cha đã có thể bán cô cho một lão già
phóng đãng hay một đứa bé năm tuổi dù cô có phản đối đi chăng nữa. Nhưng
đằng này, ông lại quẳng cô cho Christopher Blackmour chỉ để chứng minh ông
quan tâm cô đến thế nào. Ôi chao, số phận của cô đã bị phong kín thực sự rồi.
Trừ khi bằng cách nào đó, cô gắng thoát khỏi Colin trên chặng đường từ
Warewick đến Blackmour.
Cô xoay chuyển ý nghĩ trong đầu. Chạy trốn là điều mà cô chưa từng nghĩ
đến trước đây vì thừa hiểu vượt qua đám lính gác của cha là chuyện bất khả thi.
Giờ mọi thứ đã khác. Cô có thể xử lý chúng.
Cô quay lại cái rương, đầu óc hoạt động dữ dội. Đúng vậy, cô sẽ chạy trốn,
cô cần loại quần áo không rườm rà cản trở.
Gillian nhìn hai chiếc đầm dài, thứ mà cô đã mặc để làm hài lòng cha, muốn
ông ban phát ánh mắt khoan dung, những chiếc đầm đẫm nước mắt nhắc nhở
mọi nỗ lực lấy lòng ông chỉ là vô ích. Không, loại trang phục này rất bất tiện khi
chạy trốn. Có lẽ nên ăn mặc cho ra vẻ bất hạnh đôi chút khi đến Blackmour, dù
cô không có ý định để bất cứ ai biết vì sao mà quần áo của mình bị rách, bởi
điều đó sẽ khiến cô có thể bị đánh bại dễ dàng.
Cô lôi ra mấy chiếc áo chùng và quần chẽn, những trang phục của William
mà cô đã cắt sửa cho vừa với mình. Không vấn đề gì khi chúng bị vá chằng vá
chịt. Thật ra, vá nhiều như vậy sẽ làm người khác nghĩ cô chỉ là một gã trai
nghèo, lang thang xin bố thí vài bữa ăn. Cô sẽ đi hành khất đôi ba ngày, ngủ
một hai đêm dưới bầu trời đầy sao, rồi tìm đường tới London, nơi cô có thể xin
giúp đỡ từ nhà vua.
Giả dụ, tất nhiên, là có khả năng đến được London chỉ trong một hoặc hai
ngày. Nước Anh rộng lớn bao nhiêu nhỉ? Một điều đáng tiếc là cha đã quá hổ
thẹn về con gái mình đến nỗi chỉ cho cô loanh quanh giới hạn nơi sân trong của
lâu đài. Điều đó khiến cô mù tịt khi vạch rõ lộ trình. Chẳng sao. Cô sẽ quan sát