XtGem Forum catalog
Lá Rơi Không Vết

Lá Rơi Không Vết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321674

Bình chọn: 9.5.00/10/167 lượt.

hải là sự khiêu chiến, mà là thất bại!

Tôi chính thức lấy được

chẩn đoán bệnh lý là một tháng trước, cũng may tôi bình thường cũng hay bị

bệnh, cho nên Tiếu Hoan cũng không có tâm đa nghi.

Bác sĩ chủ trị cho tôi là

một nữ giáo sư hơn năm mươi tuổi, họ Lý. Sau khi chẩn đoán chính xác cho tôi,

bà lắc đầu nói rằng cô còn trẻ như vậy, tôi thật không thể tin tưởng đây là sự

thật!

Khi đó tôi đã chết lặng,

nghe được bà nói như vậy, chẳng qua chỉ ngây ngốc cười.

Bà nhìn tôi, hỏi, “Cô có

muốn nói gì không?”

Tôi lắc đầu, sau đó nói,

“Muốn về nhà nhanh một chút!”

Tôi nắm thật chặc bệnh

án, khi đó thật chỉ muốn về nhà, muốn gặp anh.

Tiết Thanh minh, chúng

tôi đến mộ đốt tiền giấy cho cha mẹ, bốn ông bà lão cũng rời đi rất sớm.

Mỗi khi đến lúc này, tôi

và anh sẽ cùng cảm thấy đặc biệt đồng cảm. Chúng tôi ở trước bia mộ đốt tiền

giấy, cha mẹ tôi và cha mẹ anh đều là vợ chồng hợp táng, tôi nhìn ngọn lửa đang

cháy, ném từng tờ tiền giấy vàng mã ném vào bên trong. Ném, ném, nước mắt chảy

thành sông.

“Cô sao vậy, khóc cái gì chứ?”

Anh ở bên cạnh, vừa đốt tiền giấy vừa nói.

Tôi không lên tiếng, cùng

anh bái cha mẹ, sau đó đứng lên, lại không khống chế được một cơn choáng váng.

Thật may là anh phản ứng nhanh, lập tức đỡ được tôi, nếu không nhất định tôi sẽ

ngã lên bia mộ của nhà người khác.

“Lại thiếu máu!” Anh cau

mày, một bàn tay ấm áp đặt trên trán tôi, nhẹ xoa một hồi, anh nói, “Thôi, về

nhà đi!”

Anh ôm tôi xuống núi, tôi

dựa vào ngực anh, không nhịn được nói nhỏ, “Tiếu, sang năm, anh sẽ đến thăm em

sao?”

Anh nhét tôi vào trong

xe, sau đó khởi động máy, tôi nghe thấy anh nói, “Cô thật phiền phức, cả ngày

chóng mặt, không biết lại đang suy nghĩ cái gì?”

“Em sẽ nhớ anh!”

Tôi chóng mặt nói, sau

đó, lại bắt đầu ù tai, anh nói gì tôi một câu cũng không còn nghe được nữa.

Tháng 4, Tiểu Bắc biết

mình sinh đôi, bởi vì khoảng thời gian này cô ấy một mực lo lắng cho tôi, ngược

lại không để mắt đến bản thân mình. Có một ngày cô ấy đi kiểm tra thân thể, bác

sĩ mới nói cho cô ấy biết nghi ngờ có thể là long phượng thai. Cô ấy lập tức

gọi điện cho tôi, khi đó tôi đang ngủ trên ghế sa lông, đã bốn giờ chiều. Tôi

vừa nhận điện thoại Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ nói với tôi, “Tư Doanh, tớ nói, con

trai kêu Nam, con gái kêu Doanh, cậu đồng ý với tớ đi, có được không?”

Tôi bật cười, nói, “Chồng

cậu họ Mai, con gái kêu Mai Doanh (không thắng), có phải có chút buồn cười hay

không? Tớ đây làm mẹ nuôi sẽ không đồng ý đâu nhé!”

Tiểu Bắc trầm mặc một

chút, nói, “Được rồi! Vậy thì gọi là Mai Tư Doanh.”

Tôi lại cười thật to,

nói, "Vậy cậu phải chịu đựng, chờ đến thời khắc tớ chết đi mới được sinh,

như vậy tớ có thể trực tiếp đầu thai làm con gái cậu, thật là tốt!

Bên kia không nói gì, sau

đó truyền đến một trận tiếng khóc.

Tôi lại nói, "Tiểu

Bắc, đừng tìm tớ nữa, cũng đừng gặp tớ, phụ nữ có thai không thể lúc nào cũng

khóc. Tiểu Bắc, hẹn gặp lại!"

Kể từ ngày đó, tôi không

nhận điện thoại Tiểu Bắc, cũng không chịu gặp cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều đến gõ

cửa nhà tôi, tôi lại không chịu ra, sau đó, chồng cô ấy liền mang cô ấy về nhà

tĩnh dưỡng, chồng cô ấy gọi điện cho tôi, nói, "Tư Doanh, bọn em đều là

những cô gái tốt, bọn em chính là những người bạn tốt nhất! Tư Doanh, cảm ơn

em!"

Có những lời này là đủ

rồi, Mai tiên sinh cảm ơn tôi, nói tiểu Bắc đã bình tĩnh trở lại, ở nhà tĩnh

dưỡng một thời gian, trong lòng cô ấy đã chân chính chấp nhận sự ly biệt của

chúng tôi, tự quý trọng bản thân mình. Cho nên, tôi yên tâm.

Ngày 14 tháng 7 năm 2005,

tôi và Tiếu Hoan kết hôn được ba năm. Tiếu Hoan mua cho tôi một chiếc sườn xám

màu trắng, tôi mặc nó vào cùng anh đi ra ngoài.

Chúng tôi cùng ăn cơm ở

một nhà ăn thật đắt, xung quang đều là ánh sáng nhàn nhạt, trong không khí là

âm nhạc phiêu lãng kỳ ảo, anh bao cả nhà hàng, dáng vẻ thanh cao quý, khi chạm

cốc, anh cũng không nói cái gì mà CHEERS, sau đó anh lấy ra một cái hộp, đặt

lên bàn đẩy lại đây.

Tôi mở hộp ra, bên trong

là một cái chìa khoá.

"Đây là?"

Anh cười cười, "Chìa

khoá quỹ bảo hiểm ngân hàng, mấy năm nay anh dồn cho em một số tiền, cũng không

nhỏ!"

"Dạ!" Tôi đậy

nắp hộp. Cúi đầu ăn cơm.

Ăn thật lâu, cũng không

nghe thấy anh nói gì nữa, cảm thấy có chút kỳ lạ, bỗng nhiên nhìn thấy một bàn

tay đưa đến trước mặt tôi lay lay, tôi ngẩng đầu, anh mất hứng mở miệng, cái

miệng khép khép mở mở, không biết là đang nói cái gì.

Tôi hốt hoảng, vội vàng

giả bộ dáng vẻ đang bị thiếu máu, một bàn tay xoa ở mi tâm thật lâu, rốt cục

lại bắt đầu nghe thấy thanh âm.

"Anh nói chuyện em

có nghe không vậy?" Anh quả nhiên thật tức giận.

"Có, có, vừa rồi đột

nhiên có chút choáng váng, cho nên không có nghe rõ ràng lắm!" Tôi vội

vàng giải thích.

"Ừ, xem bộ dáng

không có sức lực này của em, làm sao tự lực được chứ!" Anh nhấp một ngụm

chất lỏng màu sắc vàng óng, còn nói thêm, "Số tiền kia cho em, mở cửa

hàng, mở công ty, đều tuỳ em! Có gì không hiểu có thể hỏi anh!"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh,

"Tiếu, nếu em gây dựng sự nghiệp, anh sẽ giú