
ẻ ra đời, sau đó đặt một cái tên tốt lành?”
Tùng Dung “chậc chậc” hai tiếng. “Trên đời này luôn có những người phụ nữ
ngốc nghếch, có thể phung phí tình cảm của người khác, đúng là may mắn”.
Tô Mạt thầm nghĩ, trên đời này luôn có những người phụ nữ ngốc nghếch, có
thể tặng tình cảm cho người khác, để người khác phung phí, đúng là không chịu nổi. Cô bất giác lên tiếng, “Nếu có người đối xử thật lòng với cô, cô nên trân trọng”.
Mạc Úy Thanh cười. “Trân trọng gì chứ? Sao chị biết tôi nên trân trọng ai,
rời bỏ ai? Chị luôn tỏ vẻ biết rõ hơn tôi, chị đi guốc trong bụng những
người đàn ông đó? Tôi không hiểu tại sao chị lại thích quan tâm đến tôi
như vậy?”
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, Tùng Dung đã phì cười. “Đúng là hóc môn gây
họa, nói chuyện đầy mùi thuốc súng. Thôi, ai bảo tình trạng của cô đặc
biệt, lên xe buýt cũng có người nhường chỗ, chúng tôi không thể so đo
với cô”.
Mạc Úy Thanh lập tức cự lại: ‘Chúng tôi là ai hả? Tùng Dung, thời gian tôi và chị quen biết nhau lâu hơn người khác nhiều.”
Tùng Dung hết nói nổi, chỉ nhìn cô ta, thở dài.
Đúng lúc này Tô Mạt nhận được điện thoại. Tùng Dung nghe ra đối phương là
người đàn ông trẻ tuổi. Đợi Tô Mạt cúp máy, chị ta liền chuyển chủ đề,
nói đùa: “Tối hôm nay hai cô đều từ chối hẹn hò với đàn ông ngay trước
mặt tôi.Các cô cố ý khiêu khích tôi phải không?”
Tô Mạt đang bực Lộ Chinh nên chẳng buồn giải thích. Cô ta cũng không muốn
tiếp tục đối mặt với Mạc Úy Thanh nên viện cớ phải chăm sóc con nhỏ rồi
về nhà.
Vài ngày trước, Lộ Chinh gọi hai cuộc điện thoại nói bóng nói gió, ám chỉ cô nên cảm ơn anh ta.
Tô Mạt nằm trên giường, cầm điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc. Cô cảm thấy ngó lơ Lộ Chinh cũng không phải cách hay. Thứ nhất, do chuyện của Chung
Thanh vẫn chưa giải quyết triệt để. Hơn nữa, Lộ Chinh từng nửa đùa nửa
thật nói với cô: “Chị có biết nữ lãnh đạo của chị hận nhất điều gì
không?” anh ta nói nhỏ: “Bà ta hận nhất người bắt cá hai tay”.
Vì vậy dù ghét Lộ Chinh nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Tô Mạt vẫn gọi
điện cho anh ta. Cô nói cô muốn mời anh ta tối mai đi ăn để tỏ lòng cảm
ơn. Tô Mạt biết tôi mai Vương Á Nam có buổi tụ họp trong nội thành nên
tránh tuyến đường có địa điểm tụ tập, chọn nhà hàng theo phương hướng
ngược lại.
Lộ Chinh rất thông minh, vừa nghe qua lập tức hiểu ý: “Mấy hôm nay trong
thành phố có cuộc biểu tình, nội thành và khu đại học tắc đường kinh
khủng. Chúng ta đi đường Hoàn Bắc Đông Tam, gần bờ biển có mấy nhà hàng
không tồi, đồ ngon, giá rẻ. Thấy chưa, tôi toàn nghĩ cho chị. Tiếp xúc
lâu ngày chắc chị cũng biết, thật ra con người tôi cũng không tồi.”
Ngày hôm sau, hai người hẹn gặp ở nhà hàng. Lộ Chinh nói: “Lần này chúng ta
gặp nhau coi như bình thường, không xảy ra chuyện gì. Hy vọng lần sau
cũng vậy, ngày càng tốt đẹp”.
Tô Mạt nghĩ, không có lần sau đâu.
Trong bữa ăn, hai người trò chuyện khá thoải mái. Chủ đề nhắc đến nhiều nhất
là công việc hiện tại của Tô Mạt. Tất nhiên, họ không tránh khỏi nhắc
đến Vương Á Nam. Tô Mạt hơi ngại ngùng, Lộ Chinh ngược lại rất thoải
mái. Anh ta thậm chí cho Tô Mạt biết sở thích của Vương Á Nam. Tuy nhiên anh ta không trực tiếp nhắc tên người mà dùng cụm từ “nữ lãnh đạo” thay thế.
Ăn cơm xong, Lộ Chinh bảo mấy hôm nay rất bận, xe ô tô của anh ta giao cho đồng nghiệp đi làm nhiệm vụ, nhờ Tô Mạt tiễn anh ta một đoạn.
Hai người rời khỏi nhà hàng. Nhìn thấy xe của Tô Mạt, Lộ Chinh nói: “Người
ta đang chống hàng Nhật, cô lại lái xe của Nhật ra ngoài”.
Tô Mạt đáp: “Đây là xe của công ty. Chống Nhật không đến nỗi không cho người ta lái xe đấy chứ?
Lộ Chinh ngồi vào ô tô, “Bình thường, những hoạt động kiểu này rất khó
được phê chuẩn. Bởi vì hễ tụ tập đông người là khó kiểm soát tâm trạng
của quần chúng.”
Tuy ngoài trời u ám, có mưa nhỏ nhưng đang là mùa hè, buổi đêm đến muộn. Tô Mạt lái xe, nhìn thấy đoàn người biểu tình phía xa xa.
Lộ Chinh nói: “Chị hãy quay đầu, đi vòng qua đường bờ biển để tránh phiền phức”.
Tô Mạt nghe theo, lái xe vòng qua bên đó. Ai ngờ con đường vốn vắng vẻ, yên tĩnh bây giờ cũng tắc nghẽn.
Mưa ngày càng nặng hạt, Lộ Chinh thò đầu ra ngoài quan sát. “Chắc là đợi đèn đỏ, đèn đỏ hơi lâu…”
Anh ta còn chưa dứt lời, phía trước có người đạp xe đi ngược chiều. Nhìn
thấy xe ô tô của Tô Mạt, người này dừng lại, nói: “Mau quay lại đi, đằng trước có người đập phá ô tô”.
Tô Mạt nửa tin nửa ngờ, cô hơi hoảng hốt, lập tức đánh tay lái nhưng xe bị chết máy.
Lộ Chinh lên tiếng: “Chị xuống đi, để tôi lái. Tự nhiên bày vẽ lái xe Nhật ra ngoài.”
Tô Mạt chau mày: “Ai bảo nên đi đường bờ biển? Cảnh sát đâu hết cả rồi, cũng không ra giữ gìn trật tự”.
Hai người trách móc lẫn nhau, xuống xe đổi vị trí. Tô Mạt còn chưa kịp mở
cửa xe, đột nhiên một tiếng “rầm” lớn vang lên, đầu xe lõm xuống. Cô
giật mình ngẩng đầu, phát hiện xung quanh xuất hiện một đám người, có
người cầm băng rôn, có người hét lớn tiếng, cũng có kẻ vung gậy hoặc đá
chân, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ.
+++
Tô Mạt chưa bao giờ gặp tình cảnh này, sắc mặt bỗng trắng bệch. Đến khi
định thầ