
xát, đầu óc cô choáng váng
quay cuồng. Ngay lập tức có người chạy vào, xung quanh náo loạn.
Tay phải của Tô Mạt bị gãy xương. Cô lập tức được đưa đi bệnh viện, tốn mất mấy ngàn tiện viện phí. Tô Mạt về nhà nằm hai ngày, công ty im hơi bặt
tiếng. Tô Mạt gọi điện thoại đến công ty, người quản đốc nghe máy, nói
khéo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, dù sao bên chúng tôi cũng không thiếu người, chúng tôi đã thông báo với bộ phận tài vụ kết toán tiền lương của cô
trong tháng này.
Tô Mạt giật mình, biết bản thân đã bị mất việc như ý nguyện của cô. Có
điều hôm sau, cô lại nhận được thông báo yêu cầu bồi thường tổn thất
hàng hóa của công ty, Tô Mạt tức đến mức nội thương. Cô không nhịn nổi,
xuống giường thay bộ quần áo sạch sẽ, buộc chặt vải băng treo cánh tay,
chuẩn bị đi công ty hỏi rõ tình hình.
Ông Chung và Chung Minh đều tức giận. Hai người bàn nhau cùng Tô Mạt đi
công ty đòi công bằng. Đám công nhân ở nhà kho hoặc là im bặt do không
liên quan đến bản thân, hoặc là đổ hết trách nhiệm cho Tô Mạt, chỉ trích cô không cẩn thận, khiến hàng hóa bị hỏng hóc.
Chung Minh vốn là người nóng tính. Cô không chịu nổi, đứng chắn trước Tô Mạt
cất cao giọng cãi lộn, thậm chí suýt động thủ với đám đàn ông.
Một bên vô cùng ấm ức, một bên chứng cứ rành rành, hai bên co kéo, ầm ĩ đến tận phòng nhân sự. Người quản lý nhân sự nhắm một mắt mở một mắt đẩy
hết trách nhiệm, đưa ra báo cáo điều tra, trên đều là chứng cứ bất lợi
đối với Tô Mạt, trong khi đó không nhắc một chữ đến bồi thường tai nạn
lao động.
Tô Mạt biết có người giở trò nhưng cô không đủ chứng cứ.
Ông cậu cũng hết cách, đề nghị đi tìm Tùng Dung, hy vọng vẫn còn cơ hội cứu vãn. Ông lo con gái mình nói chuyện không khéo dễ đắc tội người khác,
liền dỗ Chung Minh về nhà trước. Tô Mạt và cậu tìm đến văn phòng Tùng
Dung. Tùng Dung đang bận tối mắt tối mũi. Nhìn thấy Tô Mạt, chị ta cất
giọng lạnh lùng: "Cô đến đây làm gì?"
Tô Mạt đáp: "Tôi đến để đòi công bằng cho bản thân."
Tùng Dung cười: "Tôi đâu có quản lý công việc của cô, cô tìm tôi có tác dụng gì chứ? Cô đừng tốn công vô ích, suốt ngày chạy đến ảnh hưởng đến công
việc của người khác."
Nghe câu này, trong lòng Tô Mạt tràn ngập nỗi ấm ức, viền mắt cô đỏ hoe.
Ông Chung chỉ còn cách cất giọng mềm mỏng: "Quản lý Tùng, chúng tôi cũng
biết cô bận, không nên đến làm phiền cô. Nhưng chúng tôi thực sự không
có cách nào khác, cháu gái tôi phải nuôi gia đình..." Ông chưa nói hết
câu đã bị Tô Mạt ngăn lại.
Tô Mạt cố gắng đè nén tâm trạng, nói rõ ràng từng từ một: "Quản lý Tùng,
trước đây tôi làm thuê ở nhà chị, sau đó chị giới thiệu cho tôi công
việc này, tôi luôn biết ơn chị. Tôi cảm thấy một người phụ nữ như chị
quả thật không dễ dàng, chị vừa làm cha lại vừa làm mẹ, sự nghiệp vẫn
xuất sắc như vậy. Có lúc, tôi thật sự coi chị là tấm gương đáng để học
tập. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy con người chị..."
Tùng Dung liếc Tô Mạt: "Con người tôi làm sao?"
"Chị..." Tô Mạt chưa kịp nói hết câu, đằng sau có người gõ cửa, cô thư ký đi
vào: "Quản lý, khách hàng đến rồi, Vương Tổng đang đợi chị ở văn phòng."
Tùng Dung "ờ" một tiếng, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay Vương tổng đến sớm thật
đấy." Chị ta thu dọn tài liệu trên bàn, chẳng thèm ngẩng đầu: "Cô đi đi, chuyện này tôi không thể can thiệp. Lẽ nào cô không rõ nên tìm ai không nên tìm ai hay sao? Cô đã muốn gây ầm ĩ thì phải tìm đúng người." Tùng
Dung kiểm tra tập tài liệu trên tay, nói nhỏ một câu: "Có những người
sống mấy chục năm cũng vô ích, hễ có chuyện là gọi cả người nhà ra mặt,
tưởng đây là nhà trẻ sao?"
Tô Mạt vẫn còn tức giận nên cô nhất thời không có phản ứng. Một lúc sau,
cô mới hiểu ý Tùng Dung, lập tức quay người đi ra cửa. Ông Chung dù sao
cũng là người từng trải, vội vàng cám ơn Tùng Dung rồi đi theo Tô Mạt ra ngoài. Tô Mạt hỏi cô thư ký một hồi, mới biết phòng hội nghị ở đâu.
Thời gian này, ông Chung tương đối vất vả với xưởng quần áo nên mặt mũi tiều tụy. Tô Mạt rất áy náy, mời cậu xuống dưới đại sảnh chờ cô, nói cô đi
gặp ông chủ thương lượng, nếu không xong sẽ nhờ cậu giúp đỡ. Ông Chung
hơi do dự, nhưng bắt gặp thái độ kiên quyết của cháu gái nên đành nghe
theo.
Tô Mạt đi vào thang máy lên tầng tám. Cô quan sát bản thân qua bức tường
bóng loáng như gương trong thang máy. Trước mặt cô là người phụ nữ mặc
quần dài áo sơ mi cũ, tay treo lủng lẳng trước ngực, bộ dạng đờ đẫn vô
hồn. Cô bắt đầu phân vân, lo lắng bị Tùng Dung chơi đểu. Nhưng cô lại
nghĩ, Tùng Dung giúp cô hay không, chị ta cũng chẳng có ích lợi gì, lẽ
nào chị ta động lòng trắc ẩn? Tô Mạt nhất thời không biết làm thế nào.
Cô nghĩ đằng nào bây giờ cô cũng chẳng còn gì cả, cứ đánh cược một lần,
biết đâu có thể được miễn khoản tiền bồi thường tổn thất hàng hóa, những việc khác tính sau.
Tô Mạt hít một hơi sâu, rời khỏi thang máy, đến trước cánh cửa gỗ lim màu
tối mờ. Tầng này rất yên tĩnh, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Tô
Mạt nhìn chằm chằm tay nắm cửa màu vàng lấp lánh một lúc, cuối cùng lấy
hết dũng khí, gõ cửa “cộc... cộc” mấy tiếng.
Vài giây sau, bên trong có