
n sang năm anh
sang bên đó sống một, hai tháng cũng chưa muộn. Bây giờ chuyện công ty
quan trọng hơn”.
Vương Cư An không trả lời, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi cũng hết cách, chỉ mấy ngày thôi, sẽ không lâu lắm”.
Anh ta cúp máy, thở dài một tiếng, dặn dò cô thư ký: “Gọi Vương Tư Nguy đến đây!”
Vương Cư An đợi cả buổi chiều. Đến khi gần hết giờ làm, em trai anh mới gõ
cửa. Vào phòng, anh ta cười ngoác miệng. “Đại ca, bao lâu chẳng thấy anh gọi em, em nhàn rỗi đến mức mọc lông rồi. Có chuyện gì, anh cứ dặn dò
thoải mái”.
Vương Cư An cười. “Tôi thấy gần đây khí sắc của chú không tồi, ở ngoài chơi rất vui phải không?”
Vương Tư Nguy đáp: “Đâu có, em vẫn nghĩ đến chuyện của công ty, ăn không ngon ấy chứ!”
“Chú ăn không ngon hay lương tâm cắn đứt!”
Vương Tư Nguy cười. “Ý của anh là gì? Em ngốc nghếch, nghe không hiểu”.
Vương Cư An thu lại ý cười. “Chú từng gặp Vương Tiễn ở quán bar? Vương Tiễn nói chú còn đánh nó”.
Vương Tư Nguy vội đáp: “Nó là cháu trai của em, ai nỡ động đến một ngón tay của nó? Nhắc đến mới nói, nó đánh em thì có”.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Hôm đó nhìn thấy Thượng Thuần, nó lập tức cầm chai rượu xông đến. Thấy sắp
xảy ra chuyện, em đỡ hộ Thượng Thuần”. Vương Tư Nguy giơ cánh tay.
“Không tin anh xem đi, bây giờ vẫn còn bầm tím, đau ê ẩm. Nếu mà đánh
trúng đầu người ta, không biết hậu quả sẽ thế nào”.
“Sau đó chú cùng Thượng Thuần bỏ đi? Con tôi bị thương nằm ở đó, chú mặc kệ?”
Vương Tư Nguy á khẩu, vội biện bạch: “Anh, em cũng hết cách. Thượng Thuần là
người thế nào? Em không đưa anh ta đi, sợ anh ta lại tính sổ vụ này, sẽ
ảnh hưởng không tốt đến công ty”.
Vương Cư An nhìn anh ta. “Đừng viện cớ công ty ở đây! Tôi hỏi chú, chú để
cháu của chú một mình ở nơi đó, nó còn bị thương, rốt cuộc chú có nghĩ
cho nó không hả? Vương Tiễn là cháu ruột của chú”.
“Em…”
Vương Cư An cắt ngang: “Dù không giúp nó, ít nhất chú cũng nên báo với tôi
một tiếng, nhưng chú coi như không có chuyện gì xảy ra. Từ trước đến nay tôi đối xử với chú thế nào mà bây giờ chú lại đối xử với nó như vậy?”
Anh ta nói, gần như nghiến răng: “Chú khiến tôi thật sự thất vọng!”
Vương Tư Nguy vội lên tiếng: “Anh, em sai rồi! Em sẽ thay đổi. Sau này em
nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn, không để bị hoảng loạn như vậy!”
Vương Cư An cười, lắc đầu. Anh ta cầm tấm thẻ ngân hàng. “Đây là thẻ chú cho
nó, trong đó vốn chỉ có vài vạn, tôi cho thêm chú ba mươi vạn”. anh ta
nghiêm mặt, ném tấm thẻ xuống đất, đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Từ
nay về sau, chú đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Chuyện của công ty
cũng không liên quan đến chú”.
Vương Tư Nguy trợn mắt với vẻ không tin nổi. “Ý anh là gì hả? Cắt đứt quan
hệ? Ba mươi vạn? Anh dùng ba mươi vạn để đuổi tôi đi? Anh nghĩ tôi là ai hả?” Anh ta chỉ tay ra cửa, nhếch miệng. “Là những người ở ngoài kia
hay đám ăn mày trên đường phố? Ba mươi vạn mua được mấy mét vuông đất ở
Nam Chiêm? Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh đủ rồi!”
Vương Cư An bình thản lên tiếng: “Cầm lấy tiền rồi cút đi!”
Vương Tư Nguy tức đến mức mặt đỏ bừng. “Dựa vào cái gì mà tôi phải đi?”
Vương Cư An nói: “Hay là để tôi gọi bảo vệ? Một khi gây ầm ĩ, chú sẽ càng mất mặt”.
Vương Tư Nguy trừng mắt với anh trai, lồng ngực phập phồng. Một lúc sau, anh
ta cúi xuống nhặt tấm thẻ. Đến cửa ra vào, anh ta quay đầu nhìn Vương Cư An rồi mới đi ra ngoài.
Thời gian sau đó, Vương Cư An quả nhiên ở nhà với con trai. Còn mấy ngày nữa là xuất cảnh, anh dạy con trai đánh golf, đưa con trai đi chơi đĩa bay, bắn súng… Vương Tiễn không có hứng thú, lại hay bới móc, Vương Cư An
không dám nói nửa câu nặng lời.
Trước khi lên đường, hai bố con bắt đầu thu dọn hành lý, Vương Tiễn trốn
trong phòng không chịu ra ngoài, cũng không biết cậu làm gì.
Vương Cư An đi gõ cửa, cửa không mở, gọi mấy câu cũng không ai thưa. Anh ta
hơi lo lắng, lên tiếng: “Vương Tiễn, con còn không mở cửa, bố sẽ đi tìm
chìa khóa!”
Bên trong có tiếng động, sau đó Vương Tiễn mở cửa.
Vương Cư An nhìn con trai. “Thời tiết không lạnh, con mặc áo dài tay làm gì?”
Vương Tiễn không trả lời, chỉ nói: “Bố, con không muốn đi xem bóng đá Anh nữa”.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả, con chỉ muốn ở nhà”.
Thấy con trai thu tay vào trong tay áo, Vương Cư An lập tức kéo ra xem.
“Chẳng phải tay của con sắp khỏi rồi sao? lại xảy ra chuyện gì vậy?”.
Kéo tay áo lên cao, trên cánh tay Vương Tiễn toàn là mụn đỏ.
Hai người đều im lặng. Một lúc sau, bố cậu lên tiếng: “Chắc là bị dị ứng. Mau đi bệnh viện kiểm tra, lấy thuốc”.
Vương Tiễn đáp: “Con không muốn đi!”
Vương Cư An hỏi: “Hay là bố mời bác sĩ đến nhà khám cho con?”
Vương Tiễn trầm mặc, đột nhiên lên tiếng: “Trên người con toàn nốt như thế,
sau lưng cũng có. Hai ngày trước con bị đi ngoài, đầu óc choáng váng,
toàn thân mệt mỏi. Bố, con bị AIDS rồi”.
Vương Cư An trừng mắt với con trai. “Đừng nói vớ vẩn, để bác sĩ khám trước đã”.
“Chắc chắn con dính rồi. Mấy ngày đó con không hề dùng biện pháp bảo vệ”.
Vương Cư An kéo vai cậu, nói chậm rãi, “Con hãy nghe lời bố, để bác sĩ kiểm
tra trước rồi