Polaroid
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323704

Bình chọn: 7.00/10/370 lượt.

ội đến mức nào cũng phải sửa cái tật của anh, ngôn ngữ, cử chỉ cần điềm đạm, chững chạc”.

Vương Tư Nguy cắt ngang: “Cháu biết rồ, cô đừng cằn nhằn nữa! Việc này gấp hơn”. Anh ta đi đi lại lại nhưng không lên tiếng.

Vương Á Nam nói: “Nói đi, bảo anh nói, anh lại câm như hến. Anh lại gặp phiền phức do “cắn thuốc” à?”

Vương Tư Nguy cười. “Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt quá! Chuyện này không

nghiêm trọng như “cắn thuốc”. Tối qua cháu mời lão Ngụy ăn cơm, trò

chuyện rất vui vẻ, nhưng lúc ra ngoài, cháu tình cờ đụng phải lão Triệu. Càng nghĩ cháu càng cảm thấy bất an, nên mới báo cáo với cô một tiếng”.

Vương Á Nam nghi hoặc: “Lão Ngụy, lão Triệu gì chứ? Đánh nhau à? Bao vây Ngụy cứu Triệu? Anh nói rõ xem nào!”

“Lão Ngụy là ủy viên hội đồng quản trị của công ty, còn lão Triệu là Triệu Tường Khánh”.

Vương Á Nam trừng mắt với cháu trai. “Người ta là cổ đông lâu năm, sáu, bảy

mươi tuổi, anh không phân biệt lớn nhỏ gọi người ta là lão Ngụy gì chứ?” Ngừng vài giây, bà hiểu ra vấn đề, cất giọng tức giận. “Tự nhiên anh

mời ông ta ăn cơm làm gì? Tôi đã nói với anh từ lâu, làm việc phải lặng

lẽ, đừng xốc nổi!”

Vương Tư Nguy giải thích: “Cô, cháu biết nhà họ Ngụy và họ Đỗ rất có thành

kiến với cháu, nhìn cháu không vừa mắt. Cháu cũng muốn làm việc nghiêm

túc, tăng cường tình cảm với họ”.

Vương Á Nam tức giận: “Việc nghiêm túc gì hả? Anh chính là “thịt chó không

thể lên bàn tiệc”. Nếu anh giỏi giang bằng một nửa Vương Cư An, tôi đâu

phải dùng nó lâu như vậy, để chịu sự sỉ nhục này”.

Vương Tư Nguy tủi thân. “Đến cô cũng coi thường cháu. Cô đề cao anh ta như

vậy, còn lằng nhằng làm gì? Theo cháu thấy, cô đừng tốn công sức nữa…”

“Khốn kiếp!” Vương Á Nam đập mạnh xuống bàn. Lúc này, lục phủ ngũ tạng dường

như đau nhâm nhẩm, bà ta cố kìm nén cơn giận dữ, ôm bụng ngồi tựa vào

thành ghế.

Thấy bộ dạng của cô ruột, Vương Tư Nguy cất giọng dè dặt. “Hay là lan truyền tin đồn, nói cháu và lão Ngụy bất hòa, trở mặt với nhau…”

Vương Á Nam quan sát anh ta, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép. “Vương Cư An là người dễ bị lừa như vậy sao?”

“Vậy cô thử nói xem, ngộ nhỡ anh ta nghi ngờ thì làm thế nào?”

“Nghi ngờ thì nghi ngờ, giấu đầu hở đuôi sẽ càng khiến nó hoài nghi”. Vương Á Nam ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Đã đến nước này thì làm rầm rộ một chút. Ngoài công ty Sùng Văn, bảo lão Ngụy gặp riêng hai người mua nữa. Chẳng phải thằng đó hay bày trò lắm sao? Người bụng dạ thâm sâu khó tránh

khỏi tính đa nghi, đa nghĩ lắm sẽ mất khả năng phán đoán chuẩn xác”.

Vương Tư Nguy không đáp lời.

Thấy cháu trai còn mơ hồ, Vương Á Nam thở dài: “Thôi khỏi, anh về đi, chuyện này để tôi xử lý”.

Tô Mạt đợi ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ.

Cửa văn phòng mở toang, Vương Tư Nguy từ trong đi ra. Nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, anh ta cười cười với cô.

Tô Mạt coi như không nhìn thấy. Nghe thấy bên trong có tiếng gọi, cô liền

đi vào văn phòng, trống ngực đập thình thịch. Vương Á Nam mỉm cười nhìn

cô, lên tiếng trước: “Có tin vui. Tập đoàn đã đồng ý tăng vốn đầu tư,

tháng sau tiền có thể được chuyển vào tài khoản”. Bà không tiếc lời khen ngợi: “Tiểu Tô, trong bao nhiêu người như vậy, chỉ có cô làm việc hiệu

quả nhất”.

Tô Mạt không khỏi ngạc nhiên, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng cô nhanh

chóng che giấu tâm trạng, chỉ nói: “Là công lao của mọi người”.

Vương Á Nam lắc đầu. “Cô mới đến chưa bao lâu đã làm một việc lớn. Tôi không

nhìn nhầm người. Công ty vốn có chế độ thưởng cho nhân viên xuất sắc

nhưng cô cũng biết đấy, tình hình công ty bây giờ ảm đạm. Tiền thưởng

bất luận nhiều ít cũng là thể hiện thành ý của công ty, hy vọng cô tiếp

tục cố gắng”.

Tô Mạt ngẫm nghĩ. “Kỹ sư Vương, tôi có thể hiểu điều này, tiền thưởng chỉ

là thứ yếu, tôi suy nghĩ đến phương diện khác nhiều hơn”.

“Cô nói đi!”

“Tôi nghe nói gần đây công ty tiến hành tuyển trưởng phòng Thị trường”.

Vương Á Nam chau mày. “Hình như tôi không biết vụ này. Bây giờ cô là quyền trưởng phòng, vụ tuyển người chắc cũng không gấp”.

Tô Mạt chẳng thèm vòng vo tam quốc, nói thẳng: “Vì vậy tôi muốn tự tiến cử bản thân, hy vọng công ty cho tôi một cơ hội. Thời gian qua, tôi đã tìm hiểu tình hình công việc hiện tại, cũng nắm rõ tình hình kinh doanh của công ty. So với người ngoài, tôi có lợi thế không cần lãng phí thời

gian vào việc làm quen với đồng nghiệp và công việc. Hơn nữa, tôi theo

bà từ An Thịnh đến Bảo Thuận, chuyện khác không nói, giữa quan hệ cấp

trên và cấp dưới, tôi càng hiểu rõ phương thức làm việc của mọi người…”

Vương Á Nam nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, có vẻ đang suy xét. Một lúc sau, bà

ta cười, nói: “Cô là người mạnh mẽ, giống tôi hồi trẻ, không cam tâm,

không chịu thua”. Rồi bà ta thở dài. “Chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua… Đương nhiên có chí tiến thủ là điều tốt, cô có lòng, công ty chẳng có

lý do gì mà không cho cô cơ hội. Tôi đề nghị cô hãy tham gia thi tuyển

như những người khác. Một mặt rèn luyện bản thân, mặt khác, thông qua

đó, cô có thể chứng minh năng lực của mình. Cô ngồi vào vị trí đó sẽ

càng có sức thuyết phục hơn”.

Lời nói vừ