
ng lời nịnh bợ nhưng càng nói càng sai, trong lòng cô hoảng hốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Vương Cư An đợi một lúc, thấy Tô Mạt vẫn im lặng, anh mới từ tốn mở miệng:
“Người Nhật Bản nói tiếng Anh rất nặng. Họ quen dùng những âm tiết vay
mượn trong tiếng Nhật để thay thế phiên âm tiếng Anh.”
Tô Mạt đáp qua loa: “Vương tổng đúng là kiến thức uyên bác.”
“Tôi từng sống ở bên đó hai năm.” Vương Cư An nói.
Tô Mạt nghĩ thầm: thế thì có gì lạ đâu?
Cô lại tiếp tục ngậm miệng. Vương Cư An lên tiếng: “Hễ sốt ruột là đỏ mặt. Cô sợ người khác không nhìn ra cô đang nóng ruột hay sao?”
Cũng không rõ do bốn bề yên tĩnh hay cơ thể mệt mỏi sau bữa nhậu nhẹt, Tô
Mạt nghe ra một sự xao động trong âm thanh hơi khàn khàn của người đàn
ông này. Nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nói: “Tôi thấy anh tỏ ra
rất chuyên nghiệp khi bàn về vấn đề kỹ thuật với khách hàng. Anh mới là
“người thật không lộ tướng”.
Vương Cư An mô phỏng giọng điệu của Tô Mạt: “Tô tiểu thư quá khen, tôi chỉ là ứng phó tại chỗ mà thôi. Tôi xem tài liệu do cô viết rồi học đi đôi với hành.” Anh ngừng lại vài giây, tiếp tục lên tiếng: “Trên đời này luôn
tồn tại loại người làm đá kê chân của kẻ khác, hơn nữa còn làm một cách
cam tâm tình nguyện, cô nói có đúng không?”
Tô Mạt hít một hơi sâu, cười cười: “Đó cũng là vì Vương tổng…tài trí vẹn toàn.”
Vương Cư An quay sang nhìn cô: “Ai mà chẳng thích nghe những lời tâng bốc
nịnh nọt. Nhưng không phải câu nào cũng lọt tai, nguyên nhân thứ nhất
xem đối phương có biết ăn nói hay không, thứ hai là xem cô ta có thành
tâm hay không?”
Tô Mạt trề môi, không đáp lời.
Vương Cư An cười cười: “Cô đúng là chẳng biết vận dụng gì cả, rất chi vô vị.”
Lúc dừng xe lại, Tô Mạt mới mở miệng: “Vương tổng, đến nơi rồi. Anh cứ
xuống xe trước, tôi còn phải đi đỗ xe nữa. Chúc anh ngủ ngon.”
Vương Cư An đưa mắt ra ngoài cửa sổ, khách sạn quả nhiên hiện ra ngay trước
mắt. Anh “ừm” một tiếng. Đang định mở cửa xuống xe, Vương Cư An đột
nhiên nhớ ra điều gì đó, quay người nhìn Tô Mạt, đồng thời cất giọng
bình thản: “Cô muốn mượn dự án này để leo cao, bà già chưa chắc đã ủng
hộ. Cho dù trước đây bà ấy có suy nghĩ đó, bây giờ cũng chưa chắc có thể thực hiện. Cô cứ chờ xem tôi đoán đúng hay sai?”
Vương Cư An nói xong liền xuống xe, đóng sập cánh cửa, sải bước dài đi vào khách sạn.
Sau buổi tối hôm đó, Tô Mạt thường nhớ đến câu nói của Vương Cư An.
Theo như anh nói, dường như lần này cô đã tốn công vô ích. Tô Mạt cũng biết
rõ, khi Vương Á Nam giao chức vụ trợ lý chủ tịch cho cô, bà tỏ thái độ
lập lờ nước đôi. Bà chỉ nói trợ lý cũ nghỉ đẻ nên để cô thay thế. Mấy
tháng trôi qua trong nháy mắt, cô không thể đợi người ta hết kỳ nghỉ đẻ, rồi lại nhường vị trí cho nguời ta. Kiểu gì cô cũng phải tìm đường rút
cho mình. Tô Mạt không muốn quay lại Văn phòng tổng giám đốc, không muốn trở thành nhân vật nhỏ bé tương lai mờ mịt.
Vài ngày sau khi cuộc triển lãm kết thúc, Vương Á Nam quả nhiên gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.
Tâm trạng của Vương Á Nam xem ra không có gì bất thường. Đầu tiên, bà hỏi
Tô Mạt về tiến triển của dự án xe hơi. Nhắc đến dự án đó, cô không nhịn
được chau mày, ánh mắt ẩn hiện tia chán ghét. Khách hàng rõ ràng có mối
quan hệ thân thiết với Vương Cư An nên cô cũng hết cách. Nếu không phải
vụ này coi như xong, Vương Á Nam sẽ áp chế bằng mọi giá. Nhưng hiện tại
chẳng còn cách nào khác, hội đồng quản trị nhìn vào thành tích kinh
doanh, Vương Á Nam đành bắt Tô Mạt tiếp tục theo dõi tiến độ. Rõ ràng là một lá bài tốt, vậy mà bị người khác cướp đoạt giữa đường, bảo sao bà
không buồn bực.
Vương Á Nam tựa vào thành ghế, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. Thân hình bà gầy guộc,
chẳng khác những người phụ nữ đang từ từ già đi là bao. Chỉ là trên
gương mặt bà vẫn có nét cứng rắn và bá đạo. Trước mặt Tô Mạt, bà cũng
không hề kị húy, chứng tỏ bị chọc giận không nhẹ. Bà cất giọng lạnh
lùng: “Đầu tiên, thằng đó cố ý bày ra bộ dạng phản đối, để người khác
lơi là cảnh giác. Đến lúc “hái quả”, nó hành động nhanh hơn ai hết. Chắc chắn nó âm thầm giở thủ đoạn, bằng không những người đó đâu có dễ nói
chuyện như vậy.”
Tô Mạt đương nhiên biết “thằng đó” là ai. Tuy nhắc đến công việc nhưng
trên thực tế liên quan đến chuyện riêng tư của gia đình bà chủ nhiều
hơn. Hai cô cháu đấu đá nhau đã lâu. Đây chẳng phải là bí mật ghê gớm,
Tô Mạt càng không dám tùy tiện mở miệng.
Vương Á Nam khó khống chế tâm trạng. Bà nói tiếp: “Thằng đó xảo quyệt từ nhỏ, tâm địa rất tàn nhẫn. Có câu nói người càng già càng gian, tôi thấy nó
chưa đến tuổi đã thành tinh. Nếu không phải thằng bé nhà tôi... làm gì
đến lượt nó giở trò ngang ngược...” Câu cuối dần biến mất trong tiếng
thở dài.
Tô Mạt chỉ hiểu lờ mờ, nhưng cô không ngờ mâu thuẫn giữa hai cô cháu họ Vương đến mức chán ghét nhau như vậy.
Lúc này, Vương Á Nam đã hoàn toàn chìm trong hồi ức. Bà trầm mặc hồi lâu,
Tô Mạt im lặng đứng bên cạnh. Bắt gặp vẻ thê lương trên gương mặt bà, Tô Mạt nhẹ nhàng cầm một cốc trà ấm đưa cho bà. Vương Á Nam vô ý thức nhận lấy, mở nắp uống