
, tôi càng hối hận không thôi, quyển
nên đọc nhất lại không thấy! Sách sử thời trung học cũng lộn xộn, tốt xấu gì
cũng biết được năm của các triều đại, trí nhớ của tôi rất tốt, cho dù nội dung
không có trong đề cương thi cử cũng có thể nhớ đến tám chín phần.
Tôi quyết định dùng cách hồi tưởng lại, xem có thể nhớ được
gì không. Mở một tờ giấy, tôi viết từ cách mạng Tân Hợi, đến lúc tám quốc liên quân
xâm lược, cuộc vận động Nghĩa Hòa Đoàn, biến pháp Mậu Tuất, chiến tranh Giáp Ngọ,
phong trào Thái Bình Thiên Quốc, chiến tranh nha phiến lần hai, chiến tranh nha
phiến lần thứ nhất, trước nữa sẽ là phần lịch sử cổ đại...Trời ạ, ngay cả dòng
chữ nhỏ dưới sách giáo khoa tôi cũng nhớ được 'Thanh Thái Tông bệnh chết, kì tử
Phúc Lâm kế vị, lấy hiệu là Thuận Trị. Lúc Thuận Trị đế kế vị chỉ mới sáu tuổi,
do Đa Nhĩ Cổn phù trợ', dường như vẫn không có đoạn tranh đoạt trong lịch sử.
Vài năm trước nữa, dường như diễn hí khúc trong Thanh cung rất
thịnh hành, mặc dù cũng nghe được một ít, nhưng vẫn chưa xem hết vở---nói chính
xác hơn là chưa từng xem quá mười phút.
Thôi quên đi, càng nghĩ càng thấp thỏm nóng nảy, không viết
nữa. Vừa mới đặt bút xuống, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, rút tờ giấy vẫn
chưa khô mực. "Viết gì thế?" Tôi đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy đại
gia Thập Tứ đang định đọc thứ tôi vừa viết.
Cái này làm sao có thể để cậu ta đọc được? Tôi lập tức vồ đoạt
lại, chỉ mong cậu ta vẫn chưa thấy gì.
"Là gì vậy? Xem cũng không được." Thấy tôi hung ác
trừng mình, cậu ta cũng không để ý cười cười. Tiểu tử này về lúc nào vậy? Hai
tháng không gặp, lại thấy trầm ổn hơn chút.
Cậu ta đi vào thậm chí cả người thông báo cũng không có!
Nhưng ngẫm lại lúc trước cậu ta vào nhà tôi cũng chỉ như đi vào hậu hoa viên
nhà mình, huống chi đây lại là địa bàn của bọn họ. Tôi nghĩ đến lại bực bội, vậy
mà không thể bộc phát với cậu ta, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Viết thư về nhà
thôi."
"Phổ Nghi là ai?" Xem ra cậu ta vẫn liếc được chút
ít.
Tôi đoán cậu ta cũng không thấy được bao nhiêu, liền nói:
"Hàng xóm nhà tôi."
Quả nhiên cậu ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng quan
sát tôi một lúc, nói: "Đã béo lại rồi."
Tôi không để ý đến cậu ta, gấp tờ giấy kẹp vào một quyển
sách trên bàn, chờ cậu ta đi rồi sẽ thiêu hủy.
Chỉ nghe cậu ta lại hỏi: "Nghe nói gần đây nàng với Bát
ca rất gần gũi?"
Động tác của tôi cứng lại, nhìn cậu ta nói: "Thế thì
sao?"
Đột nhiên Thập Tứ tiến tới gần tôi, vươn tay muốn bắt cánh
tay tôi, làm sao tôi có thể để cậu ta làm thế, lui về sau tránh được. Tôi lạnh
lùng liếc cậu ta nói: "Đừng đến gần tôi." Cậu ta oán hận nhìn tôi chằm
chằm, sau đó xoay người chạy đi.
Tôi thầm kêu hay, không ngờ lão Bát còn có thể dùng làm lá
chắn, ha ha, hắn thông minh như vậy chắc là biết đối phó với Thập Tứ.
Nhưng tôi cũng không đắc ý được lâu lắm, vừa mới xử lý xong
bản ghi chép 'lịch sử trăm năm khuất nhục' kia, Thập Tứ lại quay về. Khuôn mặt
cậu ta đã không còn vẻ căm phẫn lúc nãy, dường như rất vui vẻ nói với tôi:
"Lý Hàm, xin lỗi nàng, ta không nên nghi ngờ nàng với Bát ca."
Bực mình! Rốt cuộc là lão Bát đã nói gì với cậu ta chứ? Bình
thường trông anh ta rất khôn khéo, tại sao cả việc nhỏ này cũng không làm được.
Sau đó Thập Tứ nói gì với tôi, tôi cũng đều phớt lờ. Cuối
cùng cậu ta chỉ nói: "Hôm nay tâm tình nàng không tốt, hôm khác ta sẽ trở
lại thăm nàng."
Sau khi cậu ta đi, tôi liền đùng đùng nổi giận đến chỗ lão
Bát khởi binh vấn tội. Không ngờ vị nhân huynh này lại có thể khoát tay nói:
"Ta chống đỡ không được với Thập Tứ đệ. Nợ phong lưu của cô thì tự mình trả
đi, đừng kéo ta vào!"
"Ngài không giúp còn chưa tính, còn nói châm chọc thế hả!"
Tôi hận không thể đấm một quyền vào mặt anh ta, để mắt anh ta thành mắt gấu
mèo.
Lão Bát cười nói: "Việc này ta không giúp được, cô có
việc khác thì cứ nói."
Cả buổi trời tôi mới bình ổn được cơn giận trong lòng, nói với
anh ta: "Tôi muốn mượn xe ngựa của quý phủ."<>
"Cô muốn đi ra ngoài? Đi đâu?"
"Tôi tin chúa Jesus, muốn đi nghe giảng đạo ở nhà thờ."
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi, tôi đưa dây chuyền thánh giá cho
anh ta xem, anh ta vẫn bán tín bán nghi.
Tôi hậm hực nói: "Tóm lại ngài có cho mượn hay không hả?"
Cuối cùng lão Bát cũng nói: "Cho thì cho! Cô thật khó
hiểu, tại sao cả tôn giáo của nước ngoài cũng tin chứ?"<>
Có sự cho phép của lão Bát, cuối cùng tôi cũng có thể đàng
hoàng xuất phủ.
Buổi sáng mát mẻ, ra ngoại ô cưỡi ngựa một vòng, mệt thì nằm
ngửa ngây người trên thảm cỏ. Ngóng nhìn bầu trời xanh nhàn nhạt, bỗng nhiên chợt
nghĩ đến “quê hương của những đám mây” của
Phí Tường, liền nhẹ giọng hát, "mây nơi chân trời thổi qua cố hương, nó
không ngừng vẫy gọi tôi, gió đến bên người nhẹ nhàng, có giọng nói gọi tên tôi,
quay về đi, quay về đi, kẻ lãng tử phiêu bạc chân trời..." hát đến đoạn
'đi qua vạn trượng hào hùng, lúc trở về, lại trắng tay', vậy mà khóe mắt lại có
cảm giác ươn ướt. Tôi vội vã che mắt lại, không để nước mắt chảy xuống. Hay
khóc không có tác dụng gì cả, tôi chưa bao giờ phóng túng loại cả