
thể làm gì khác hơn là cười
khan hai tiếng nói: "Một lần lạ hai lần quen, quen biết về sau sẽ chín, Kỳ Kỳ muốn giúp em trang trí cửa hàng, mọi người đều là người mình."
La Kiến Lương cũng phát giác mình bị xa lánh, nhưng vẫn biểu hiện phong phạm của nhân sĩ. "Thật tốt quá, tôi rất chờ mong tác phẩm của Chu tiểu thư."
"Tiểu Ny, mình còn có việc, cậu đem số liệu của cửa hàng gửi cho mình, mình sẽ suy nghĩ." Chu Văn Kỳ không có cách nào tiếp tục ở đây nữa, cô sợ mình sẽ thét
chói tai, thậm chí trở thành người đàn bàn chanh chua chửi đổng, không
thể làm gì khác hơn là đi trước.
"Vậy thì nhờ cậu, hôm nay mình mời khách." Giản Ngải Ny cứng ngắc cười nói, vẫn chưa hiểu rõ vấn đề nằm ở chỗ nào?" Không phải là nói sẽ giúp cô giám định đàn ông sao? Chẳng lẽ diện mạo của La Kiến Lương đáng ghét như vậy?"
"Chu tiểu thư đi thong thả, hôm khác gặp." La Kiến Lương khách sáo đứng lên tiễn cô.
Chu Văn Kỳ ngay cả tạm biệt cũng không nói ra được, gật đầu một cái liền
xoay người rời đi, cũng không biết là mình ngồi lên xe bằng cách nào,
thế nào về nhà, cả người thất hồn lạc phách, cái gì cũng không muốn làm
trở về phòng nằm, cho đến khi trời tối cũng không bật đèn, hãy để cho
bóng tối bao phủ đi, cô không muốn tỉnh lại.
Mông lung mở mắt ra, Chu Văn Kỳ phát hiện mình vừa sống lại, không, nên nói là cô trở về
thực tế vốn có, cô vẫn sống tại căn nhà trọ cũ kỹ kia, vẫn còn ở trên
đường phát truyền đơn, không dám về nhà, không dám nhớ lại, bởi vì cô
ngu xuẩn và thất bại như vậy.....
Tại sao? Tại sao phải cho cô
một giấc mộng đẹp rồi lại bắt cô tỉnh lại? Vốn là tuyệt vọng coi như
xong, lần nữa nổi lên hi vọng là có bao nhiêu vui mừng, lần nữa mất đi
hi vọng là có bao nhiêu trống rỗng, trong bầu trời đêm nếu như không có
sao, thì vẫn nên không có sao đi, không nên đến một ngôi sao băng lừa
gạt nước mắt của mọi người.
"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Em làm sao vậy?"
Nghe được giọng nói quen thuộc mang theo lo lắng kia, Chu Văn Kỳ lần nữa mở
mắt ra, chỉ thấy ngoài cửa sổ đã là đêm đen, Lôi Dực cau mày ngồi ở mép
giường, cô lúc này mới hiểu rõ, thì ra mới vừa rồi chỉ là một cơn ác
mộng, là giọng của anh đem cô gọi dậy, nếu như không có anh, phải chăng
cô sẽ chỉ có hai bàn tay trắng?
"Em... Em mơ thấy một cơn ác mộng."
"Mơ thấy cái gì?" Anh vén ra mấy sợi tóc phân tán trên trán cô, thấy cô sắc mặt tái nhợt, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, thật chỉ là một cơn ác mộng? Nếu như là để cho ông nội nhìn thấy, nhất định sẽ nói phải tụng kinh, còn phải
uống nước phép!
Vừa rồi anh về đến nhà thấy trong nhà không có
bật đèn, nghĩ là vợ mình không có ở nhà, vào phòng ngủ lại nhìn thấy cô
nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, trong miệng còn nói lẩm bẩm, anh
nghe không rõ cô đang nói cái gì, chỉ thấy cô vẻ mặt thống khổ, giống
như là bị bóng đè, vội vàng đem cô gọi dậy.
"Em mơ thấy sau khi hai chúng ta kết hôn vẫn luôn không vui, cho nên em
liền nói ra muốn ly hôn... Sau đó em bị một người đàn ông thối nát lừa,
anh muốn cùng người khác kết hôn, em không dám trở về nhà ba mẹ, một
mình cô đơn..." La Kiến Lương xuất hiện khiến cho cô vô cùng
khủng hoảng, tổng cảm thấy ông trời là cố ý trêu cợt cô, ở thời điểm
đường làm quan của cô rộng mở lại đánh đến một tia sét, nhắc nhở cô rằng chuyện không có đơn giản như vậy, sống lại cũng không có tốt đẹp như
vậy.
Nghe được hai chữ ly hôn, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn. "Sao lại mơ thấy loại ác mộng này?"
"Không biết, có thể là gần đây quá mệt mỏi."
"Ngày mai em đem công việc trên tay xử lý một chút, ngày kia anh xin nghỉ phép, chúng ta đi ra ngoài đi dạo." Thời gian này anh bận làm vệ sĩ cho một nhân vật lớn, hai, ba ngày mới về
nhà một lần, không biết vợ mình lại mệt đến trình độ này, lập tức không
khỏi có chút tự trách, xem ra tặng hoa đã không đủ chăm sóc, anh phải
hỏi đám anh em những tuyệt chiêu khác mới đc.
"Được." Cô cũng cảm thấy mình quá căng thẳng, vội vã muốn làm tốt mỗi việc, đột
nhiên đụng phải đại tiện nam, mới có những thứ cảm xúc phập phồng này.
Sống lại đến nay cô vẫn tin tưởng là mình may mắn, chỉ cần cố gắng bỏ ra là
có thể thay đổi được tất cả, ai ngờ ông trời lại đưa đến cho cô một khảo nghiệm lớn như vậy, chỉ cần vừa nghe đến ba chữ La Kiến Lương, cô sẽ
nghĩ đến chuyện nghĩ lại mà kinh trước đây, bảo cô sao có thể lấy dũng
khí đi đối mặt?
"Không phải sợ, có anh ở đây." Anh không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, hôn lên mặt cô, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, yên lặng chờ cô khôi phục lại bình tĩnh.
An tĩnh một chút, cô mới lại mở miệng nói chuyện. "A Dực, có phải là em rất thất bại, rất ngu xuẩn không?"
"Anh cảm thấy em rất tốt." Có thể cô không phải là hoàn mỹ như vậy, nhưng là vừa vặn xứng với anh, anh chưa từng nói qua yêu cũng chưa từng lấy vợ, sau khi cùng cô sớm
chiều chung sống cũng là rơi vào cảnh đẹp, giống như tất cả nên đầy đủ
như vậy.
"Nếu như có một ngày em nói với anh em muốn ly hôn, anh nhất định phải nói không thể, có được hay không?"
Anh quả thật là run như cầy sấy rồi, mới kết hôn không bao lâu liền nói l