
ẹ vỗ về phía sau lưng, đột nhiên lại mở miệng nói: “Nương tử còn có thể làm một việc nữa.”
Tô Diêu hỏi: “Cái gì?”
Trì Thủy Mặc cười thâm thúy kéo tay Tô
Diêu, trượt đến dưới bụng mình, tiến tới bên tai nàng thấp giọng nói:
“Ta nghĩ, nương tử tuyệt đối có thể bảo đảm ‘hạnh phúc’ cho vi phu.”
Tô Diêu mặt biến thành màu hồng, rút tay về, con ngươi dịu dàng trừng mắt nhìn hắn: “Anh là đồ sắc lang!”
Trì Thủy Mặc sữa lại: ” Nghề nghiệp của
vi phu chính là sắc lang. Về điểm này, anh còn rất kiêu ngạo.” Vừa nói
cắn đôi môi đỏ mọng của Tô Diêu.
Tô Diêu sợ sự kiện lần trước lúc miệt
mài quá độ tái diễn, vì sức khỏe của bản thân, lập tức giãy dụa đứng
dậy: “Này, máy tính của em.”
“Cái gì?”
“Máy tính của em anh có mang đến không? Không thể lên mạng chơi game là muốn em chết đó !”
Trì Thủy Mặc đối với cách dùng từ khoa trương của nàng lắc đầu cười cười, sau đó ôm Tô Diêu đứng dậy hướng thư phòng đi tới.
Rộng rãi trên bàn sách chỉnh tề bầy đặt hai máy tính, nhìn ra được một bàn mới tinh. Ngay cả trên màn ảnh u
tầng bao trang còn chưa kịp hóa giải.
Tô Diêu cau mày: “Không phải là anh mới mua đó chứ? Chi bằng mang máy của em đến đây, thế này quá lãng phí.”
Trì Thủy Mặc đặt nàng lên ghế da, cười
nói: “Máy của em anh nhìn qua rồi, có quá nhiều vấn đề, nên sớm bỏ đi
thôi. Máy này của anh còn tốt lắm, yên tâm dùng đi.”
Vừa nói vừa giúp Tô Diêu mở máy.
Nhìn trên giao diện có biểu tượng【 Thiên Long 】, Tô Diêu hưng phấn nói: “Ngay cả trò chơi cũng download xong rồi?”
Trì Thủy Mặc cười cười: “Muốn lên đó chơi không?”
“Được ” Tô Diêu ấn vào biểu tượng, “Cũng mấy ngày không có lên rồi.”
Hai người cùng nhau truy cập vào trò chơi.
Vẫn là cảnh tượng Mai lĩnh.
Tô Diêu mở túi đồ Yêu Nữ, cùng Đại Thần thay bộ tiên lữ tình duyên màu trắng.
Lẳng lặng đứng trong nước nhìn nhau.
Trên thực tế chỉ cách một cánh tay, nhưng Tô Diêu nhìn màn ảnh, vẫn cảm giác được trong lòng kích động.
Hai người cưỡi tử điện trở về thành.
Mới xuống ngựa, Yêu Nữ đã nhìn thấy rất nhiều tin tức trên kênh Bang.
Nguyệt Nguyệt bị cướp thương nhân .
Yêu Nữ mở vụ ảnh truy tung tìm vị trí
Nguyệt Nguyệt, phát hiện tiểu đồ đệ đang ở của từ Đôn Hoàng đến Lạc
Dương, lập tức chạy tới cửa Đôn Hoàng —— đồ đệ của nàng lẽ nào nàng còn
không biết? Cái tính tình kia, một chút chiến đấu cũng không có, huống
chi lúc chạy thương nhân.
“Đánh chó cũng phải ngó qua mặt chủ, dám khi dễ đồ đệ của ta?”
Để lại Hách Liên Thu Thủy một đầu hắc tuyến đưa mắt nhìn Yêu Nữ rời đi.
Ra khỏi cửa truyền tống Lạc Dương, Yêu liền bị công kích. Quay sang nhìn, chỉ thấy PK 2 đấu 2.
Nhưng thật ra là 2 đấu 2 cũng không
chính xác —— củi mục đồ đệ của nàng chỉ có thể đứng tại chỗ hồi máu cho
mình, lực công kích không đáng kể. Đối phương là Nga Mi nhưng rõ ràng
mạnh hơn nàng rất nhiều.
Yêu Nữ không thèm để ý đến mấy lực công
kích sát thương nhỏ trên người, chẳng qua là cau mày nhìn thân ảnh màu
xanh biếc đang che ở trước Nguyệt Nguyệt: “Tiểu Thảo?”
Tiểu Thảo quay đầu lại nhìn thấy Yêu Nữ, sau đó hướng về phía Nguyệt Nguyệt kêu lên: “Có ta ở đây, bảo đảm ngươi sẽ không sao.”
Lời còn chưa dứt liền xông qua, kéo
Nguyệt Nguyệt chạy trở về thành Lạc Dương, trước khi thân ảnh biến, đi
qua bên cạnh Yêu Nữ Tiểu Thảo vẫn không quên dặn dò: “Hai kẻ này giao
cho ngươi. Xử lý cho tốt.”
Yêu Nữ hắc tuyến.
Xông lên đem hai kẻ giết đồ đệ đến gặp
Bà Bà, sau đó xoay người trở về thành Lạc Dương, ra khỏi cửa truyền tống đã nhìn thấy trên đỉnh đầu Tiểu Thảo một hàng chữ còn chưa kịp biến
mất:
“Nhìn xem, không sao chứ?”
Yêu mặt đen lên nói: “Nếu như ta không đến thì sao? Cũng không có chuyện gì sao?”
Tiểu Thảo thản nhiên nói: “Ngươi không đến, lấy lực chân của ta, bỏ chạy cũng không thành vấn đề.”
Yêu Nữ mắt trợn trắng, chuyển hướng đến
đồ đệ đang dùng Thanh Tâm Phổ sở trường phục huyết cho Tiểu Thảo:
“Nguyệt Nguyệt, chuyện gì xảy ra?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không
biết, chính là lúc Tiểu Thảo mang em chạy thương nhân bọn họ liền xông
lại … Sau đó, em còn chưa kịp phản ứng gì thì đã chết…”
“Tiểu Thảo dẫn em đi?”
Sư phụ khẩu khí có cái gì không đúng, nhắm trúng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Nguyệt Nguyệt dời tầm mắt đi chỗ khác.
Yêu Nữ vừa nhìn về phía Tiểu Thảo, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Tiểu Thảo với ai cũng vậy. Ưỡn ngực nói thẳng:
“Mang bà xã chạy thương nhân, có cái gì không đúng?”
Nhìn trước mắt đã sớm không còn là tiền bối thời đại học, Lạc Du mới giật mình, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Nhìn khuôn mặt Trì Thủy Mặc trầm tĩnh, mặc dù tiền bối đã đem sóng gió thời sinh viên cất giấu đi, nhưng là —— nhưng càng làm cho nàng cảm giác được khí thế bức người.
Không phải không biết phát triển của Trì Thủy Mặc những năm nay. Sau những năm kiêu ngạo thời đại học,
cuộc sống thương trường nhiều năm đã làm người nam nhân này mài giũa
ngày càng sắc cạnh nhưng không lộ ra ngoài mà thôi. Giống như một viên
kim cương bọc trong nhung , bề ngoài tỉ mỉ nhẵn nhụi nhưng đằng sau lại
là bốn cạnh sắc nét.
Lạc Du cảm thấy tiền bối như vậy có chút xa lạ ——