
, hắn lại tiếp tục gửi đến một lời nhắn khác.
[Riêng tư'> Hách Liên Thu Thuỷ: “Chỉ cần muội nguyện ý làm, ta hứa với muội, ngoài chuyện thù lao hậu hĩnh ra, hai bang phái còn có thể liên
minh.”
Tô Diêu nháy mắt mấy cái, tất nhiên cô rất thích khoản thù lao kia,
đại thần là người có tiền, ắt hẳn phải rất hậu hĩnh, tuy nhiên việc
khiến cô “động lòng” hơn lại chính là —
Liên minh.
Điều này có nghĩa là, bang phái của cô sau này sẽ không còn phải đi
tranh đoạt chức quyền nữa, nếu liên minh với thiên hạ đệ nhất bang, xét
về thực lực mà nói, Ảo Ảnh và Hồng Hoang Đế Đô chẳng khác nào thống lĩnh giang hồ.
Ảo Ảnh tuy rằng cũng đã là bang phái cấp 5, nhưng phần lớn người chơi trong bang không bằng Hồng Hoang Đế Đô, cho nên thực lực rõ ràng là có
sự chênh lệch lớn, bây giờ liên minh, chỗ dựa của Ảo Ảnh sẽ càng thêm
vững chắc rồi.
Không thể phủ nhận rằng, cho dù có suy đi tính lại cả trăm nghìn lần, thì liên minh với Hồng Hoang vẫn là sự lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Nhưng còn bộ trang bị của cô….
Tô Diêu cắn cắn môi, thật sự phải bán đi sao? Cô không dám khẳng định về sau sẽ làm ra được một bộ phù hợp với mình như thế nữa.
Đang suy tư, kênh bạn tốt bỗng loé lên, là tin nhắn của Hoãn Hoãn Nhị Hành.
“Tô Tô, Thu Thuỷ nói muốn mua trang bị của ngươi, ngươi không bán.”
Tô Diêu trợn tròn mắt, thì ra đại thần còn có khả năng đâm bị thóc chọc bị gạo kiểu này.
“Ừm.”
Và thế là, Tô Diêu đem toàn bộ lo lắng suy tư của mình ra kể lể hết cho Hoãn Hoãn Nhị Hành.
Từ Hoãn sau khi nghe xong, trực tiếp thay cô đưa ra quyết đinh, chỉ một chữ: Bán.
“Vì sao?
Khi hỏi câu đó, Tô Diêu hoàn toàn không ngờ rằng câu trả lời của Từ Hoãn khiến cô tức đến độ muốn lập tức xông đến bóp cổ hắn.
“Đồ ngốc, với trình độ và cấp bậc như hiện tại của ngươi, cho dù sau
này có khá hơn đi nữa thì cũng chỉ phù hợp với trang bị 4 sao thôi, mà
bộ vật phẩm của ngươi đều là 6 sao trở lên, nên để nó có một người chủ
tốt thì hơn.”
Tô Diêu nghiến răng kèn kẹt, thẳng tay chặn luôn kênh trò chuyện của cô với hắn.
Nhưng mà sau khi bình tĩnh để suy nghĩ kỹ lại, cô phải công nhận rằng lời Từ Hoãn nói không phải không có lý.
Mặc dù cô đã rất quyết tâm, nhưng đúng là nếu so sánh với Hách Liên
Thu Thuỷ, trình độ của cô kém hơn rất nhiều, bộ trang bị kia nếu dành
cho đại thần chắc chắn sẽ được phát huy tối đa hơn. Vì thế nên, sau một
hồi đắn đo nữa, cô quyết định gửi tin nhắn cho Hách Liên Thu Thuỷ.
[Riêng tư'> Yêu Nữ họ Triệu: “Được, ta bán trang bị cho huynh, sau đó hai bang kết giao liên minh.”
[Riêng tư'> Hách Liên Thu Thuỷ: “Cứ vậy đi.”
Cô chợt nhớ ra, bây giờ cô còn là bang phó, không phải bang chủ,
quyết định trọng đại như vậy ít nhiều cũng phải báo cho anh em trong
bang một tiếng.
[Riêng tư'> Yêu Nữ họ Triệu: “Nhưng hôm nay không được, đúng 8h tối ngày mai đăng nhập giao dịch.”
[Riêng tư'> Hách Liên Thu Thuỷ: “Được.”
Thương lượng kết thúc mỹ mãn, Tô Diêu liền vào kênh bang phái nói rõ ý định của mình, không ngờ được mọi người trong bang khen nào là cúc cung tận tuỵ, vì bang hết mình….Tô Diêu nhìn thấy những dòng cảm thán đó thì chỉ cười cười, một lúc sau lại chạy đi đào khoáng.
Từ Hoãn nhìn tin nhắn của mình đã được gửi đi từ đời nào rồi mà Tô
Diêu vẫn chưa trả lời, hắn rốt cục cũng biết – cô đã chặn kênh trò
chuyện giữa hai người, quả thực là muốn nuốt nước mắt vào tim mà ~~
Cho nên hắn lập tức gửi tin nhắn đến tên bạn tốt Hách Liên Thu Thuỷ.
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Làm xong rồi?”
Hách Liên Thu Thuỷ: “Ừ.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Khó khắn lắm Tô Tô mới chế tạo ra được một bộ
trang bị hoàn chỉnh như vậy, nhất định là muốn giữ lại cho mình rồi, nếu cô ấy kiên quyết không bán thì ngươi làm sao?”
Hách Liên Thu Thuỷ: “Cho dù không muốn bán, nhưng điều kiện là hai bang liên minh, chắc chắn cô ấy sẽ làm.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Mà khoan đã, làm sao ngươi biết Tô Tô có đủ bộ trang bị?”
Hách Liên Thu Thuỷ: “Ta cũng không chắc chắn lắm, chỉ là thấy cô ấy
thỉnh thoảng lại rao bán những trang bị khác nhau, mà mỗi loại trang bị
lại có đến tận mấy cái, cho nên ta đoán, cô ấy liên tục chế tạo vật
phẩm, nếu là cực phẩm sẽ giữ lại, trang bị nào kém hơn thì bán đi.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Ta nói cho ngươi biết…”
Hách Liên Thu Thuỷ: “?”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Ngươi làm ơn đừng có dùng giọng điệu như thể ‘Ta cái gì cũng biết’ nữa có được không??? Làm ta có cảm tưởng như ngươi
thực sự là đại thần.”
Hách Liên Thu Thuỷ: “Ta không ngần ngại việc ngươi coi ta là đại thần.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Bớt tự cao một chút đi. Nhưng mà tại sao ta lại
có cảm giác như thể ngươi đang đòi Tô Tô đồ cưới? Ta thậm chí còn tưởng
tượng được cả vẻ mặt đắc ý của ngươi khi khoác trên người bộ đồ do chính Tô Tô làm ra nữa, ách…”
Hách Liên Thu Thuỷ: “Mục đích của ta luôn luôn rất rõ ràng.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Được được được, vậy ta cũng phải đi tìm Tô Diêu
một chuyến, nhất định phải là trang phục đẹp hơn ngươi — nhưng là ta
không giống như người nào đó nha…”
Hách Liên Thu Thuỷ: “Ngươi dám đi? Ta đảm bảo sẽ không cho ngươi ra được khỏi thành!”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “….Ta thèm