
ên cạnh
mình: “Thấy chưa, ta đã bảo ngươi rồi, cô ấy trông thế thôi nhưng chính
xác là một con cọp mẹ.”
Nam tử nhếch môi: “Như thế mới thú vị.”
Từ Hoãn lắc đầu than thở: “Chờ cho đến khi ngươi đau khổ rồi sau này mới biết hối hận!”
Hắn mở bảng xếp hạng ra, nhìn thấy Tô Diêu kia rốt cục cũng đã lên đến cấp 90 rồi.
Từ Hoãn cười cười bắt đầu lên tiếng:
[Thế giới'> Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Chúc mừng Yêu Yêu thân ái, rốt cục
cũng lên được cấp 90 rồi, sau này chúng ta sẽ có thể ở chung một chỗ!”
Câu nói vừa được phát ra, mọi người đều im bặt không ai dám nói một
lời nào. Chỉ trong một canh giờ mà có đến tận ba đại thần cùng thăng cấp 90 thì quả thật không khác gì chuyện thần thoại. Khó trách đệ nhất đại
bang không bao giờ đuổi giết ma nữ đệ nhất giang hồ kia, hơn nữa ma nữ
lại có thể thản nhiên mà khiêu khích bang chủ đại nhân —- thì ra là….
Gian tình! Có gian tình a ~~~~
Từ Hoãn quay lại nhìn người ngồi bên cạnh, đột ngột cười to “Như vậy không phải là càng thú vị sao?”
Từ Hoãn vừa dứt lời nam tử liền ném cho hắn một ánh mắt giết người,
nhưng hắn không thèm quan tâm tiếp tục đắm chìm vào câu chuyện tự biên
tự diễn của chính mình: “Lúc ta cùng Tô Tô yêu nhau đến long trời lở
đất, chết đi sống lại thì ngươi đột ngột xuất hiện trên giang hồ, tung
đao đoạt ái (~~> Ha ha, từ “Nhất đao đoạt mệnh” nay thành “Tung đao đoạt ái” ), một cuộc tình tay ba uy chấn thiên hạ sẽ từ đó mà bắt đầu! Cuối cùng ta đành phải lòng đau như cắt mà thành toàn cho huynh đệ và người thương
của mình, cầu cho các ngươi suốt đời hạnh phúc, ta nhân lúc đó cũng sẽ
rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ….”
Ha ha, hắn thật quá thông minh, nghĩ ra được cả một “tác phẩm” kinh điển như thế! ( tác giả: kinh điển? ngươi dám dùng từ đó sao? ~ A.T: vâng thưa chị tác giả, là chị dùng đấy còn nói ai nữa?) Từ Hoãn chỉ còn thiếu nước khóc rống lên vì quá cảm động nữa thôi.
Khuôn mặt nam tử bên cạnh trở nên đen đến mức không thể đen hơn,
nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ “Từ Hoãn!” Nếu Từ Hoãn kia cho rằng hắn
nể giao tình từ nhỏ đến lớn giữa hai người mà không dám động tay động
chân thì quả thực là quá sai lầm rồi.
Từ Hoãn thu hồi khuôn mặt bi thương cảm động của mình lại, nghiêm túc nói “Dạ, Lão Đại!” (~~>Ngoan ghê cơ )
Nam tử trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại tiếp tục điều khiển nhân
vật đã bắt đầu trở nên quen thuộc “Tại sao lại đặt tên nhân vật là Hách
Liên Thu Thủy?”
Từ Hoãn cười cười “Bởi vì tiểu yêu tinh nhà ngươi thích.”
Nam tử ngây người một lúc, tiểu yêu tinh nhà hắn sao? Mặc dù biết Từ
Hoãn có sở thích là trêu chọc mình, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy
rất sung sướng, bởi vì nếu sửa lại một chút, tiểu yêu tinh nhà hắn —
tiểu yêu tinh của hắn….
Khuôn mặt nam tử vẫn lạnh như băng nhưng trong thâm tâm đã bắt đầu nóng bừng.
Từ Hoãn nhìn thấy nam tử kia thất thần nên tỏ ra sảng khoái vô cùng
“Ta thấy ngươi chưa bao giờ có biểu hiện thế kia. Điều này chẳng lẽ là
căn bệnh tương tư trong truyền thuyết sao?”
Nam tử không thèm liếc mắt nhìn hắn “Im lặng, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.”
Từ Hoãn cười cười “Không phải ngươi muốn hỏi ta tại sao lại lấy tên như vậy sao?”
“Vậy ngươi bớt nói nhảm đi cho ta.”
“Ách ách, ta chỉ đùa thôi mà.” Từ Hoãn ngước mặt kêu trời, vừa ngoảnh sang đã nhìn thấy sắc mặt nam tử kia, lập tức đem toàn bộ căn nguyên ra khai báo thành thật “Thực ra là lúc trước Tô Tô rất thích một cuốn tiểu thuyết võng du, nhân vật chính trong truyện là một đại thần có tên Hách Liên Xuân Thủy, ta vì không muốn Tô Tô cứ mải mê vị đại thần trong tiểu thuyết này, cho nên mới vận động cô ấy chơi game. Đó chính là lý do,
một chữ cũng không dám dấu ngươi.”
“Đại thần?” Nam tử cau mày.
“Ta đã sớm biết là ngươi không hiểu được mà, đại thần chính là hình
tượng của một người chơi cấp cao, tiêu chuẩn là trang bị tốt và thao tác chuẩn, như ta đây cũng là một đại thần ~~~~~” Từ Hoãn vừa giải thích
vừa không quên tự khen mình vài câu.
Nam tử suy tư trong chốc lát, vừa điều khiển nhân vật đi về phía thành Lạc Dương vừa nói “Đi đấu lôi đài với ta.”
Từ Hoãn nhướn mày cùng nam tử tiến lên lôi đài, đối với tay chơi vừa
mới vào nghề này, kết quả thật quá rõ ràng rồi – trong Thiên Long vốn
trang bị chỉ là thứ yếu, quan trọng là dựa vào kỹ thuật của từng người
chơi, mà Từ Hoãn hắn — cả về trang bị lẫn kỹ thuật đều thuộc loại tuyệt
đỉnh, đối phương thảm bại dưới chân cũng là chuyện bình thường.
Từ Hoãn trong lòng bật cười lớn, không khỏi có đôi chút cảm kích Tô
Diêu. Nếu không phải nhờ công của cô thì vị đại thần ngồi bên cạnh hắn
đây — pho tượng sống chính hiệu, làm sao khiến hắn kinh ngạc được tới
mức này.
“Hách xì! —-”
Tô Diêu vừa xoa xoa mũi vừa lầm bầm bực bội “Tên nào đang mắng ta….”
Vừa điều khiển nhân vật đi trên con đường tấp nập nhất thành Lạc
Dương, Tô Diêu vừa gặm gặm một quả táo. Đi dạo một hồi lâu rốt cục cô
cũng cảm thấy có chút nhàm chán, tự nhiên sinh ra chút hứng thú với trân thú…. (~~>trân thú là thú nuôi, hay còn gọi là Pet đấy các nàng)
Trân thú ban đầu của cô chỉ là một con chuột lửa cấp