
ì ta ném vỏ chuối từ tầng dưới phòng học lên !
Đội Ngũ: @_@ này có quan hệ lô-gích sao?
Tiểu Thảo: Ta muốn nhìn xem có ai dẫm
phải vỏ chuối mà ngã cầu thang không, kết quả chính mình ngã xuống! Cánh tay bị gãy, không thể làm gì khác đành phải đến bệnh viện truyền nước!
Ta kháo! (ai bảo ông chơi ngu =)))
Mọi người: … – - Đáng đời!
【 Cảnh bốn 】
Tiểu Thảo: Tức chết ta!
Đội Ngũ: ? Tại sao?
Tiểu Thảo: Tối hôm qua ta cùng ba đi
uống rượu mừng, ta uống nhiều quá tìm chỗ ngủ, kết quả lúc người ta lay
ta dậy, ta đang nằm trên giường cô dâu chú rể!
Hoãn Hoãn Nhi Hành, Yêu Say Đắm, Hoàn Mỹ, Nguyệt Nguyệt: … – -
Yêu Nữ: … Vậy chú rể kia mới cần tức giận? !
Ngươi tức cái rắm a!
Tiểu Thảo: Sau đó say rượu lái motor về nhà, đụng phải cây !
Yêu Nữ: … A, báo ứng rất nhanh!
Tiểu Thảo tiếp tục: Bây giờ tay chân còn đang bị treo lên!
Yêu Nữ cười ha ha: Vậy sao còn không nghỉ ngơi ? !
Tiểu Thảo, kiên quyết nói: Không đi!
Yêu Nữ: Tại sao?
Tiểu Thảo, nghiến răng nghiến lợi: Buổi
sáng em họ đến thăm ta, lấy cớ ta không cử động được mà chiếm máy tính
của ta! Còn đem đồ ăn vặt mua cho ta ăn sạch!
Mọi người: – - Thì ra là vô sỉ do di truyền gia tộc!
Tiểu Thảo: Cho nên ta đuổi hắn ra! Ta muốn tự mình chơi!
Đội Ngũ: … Ngươi như vậy vẫn còn muốn chơi?
Tiểu Thảo, đắc ý nói: Ta còn một bàn tay vẫn sử dụng tốt!
Mọi người hoàn toàn hết chỗ nói rồi —— tinh thần không chịu gian khổ, đây cũng là một nhân tài a!
【 Cảnh năm 】
Hai ngày sau đồng chí Tiểu Thảo tông xe——
Tiểu Thảo: Mẹ kiếp, hôm nay theo ba đi ra ngoại thành hơn 200 dặm tham gia hôn lễ chị gái!
Yêu Nữ: … Ngươi như vậy ba ngươi còn dẫn ngươi đi ra ngoài, không sợ hành hạ ngươi thành tàn phế sao.
Tiểu Thảo: Mấu chốt là ta treo tay chân đi, kết quả bọn họ xem ta là một giáo dục điển hình —— ta kháo!
Yêu Nữ đám người: – - Đúng là rất điển hình!
【 Cảnh sáu 】
Sau khi đồng chí Tiểu Thảo có thể tự do hoạt động!
Tiểu Thảo: Ha ha! Lão Tử có thể tự do hoạt động! Mẹ kiếp, sau này không bao giờ … đi xe motor nữa !
Hoãn Hoãn Nhi Hành, Yêu Say Đắm, Hoàn Mỹ, Nguyệt Nguyệt, Yêu Nữ, cùng nhau nói: Chúc mừng!
Tiểu Thảo: Cho nên hôm nay để ăn mừng, ta lái xe đi ra ngoài hóng gió ! (cha này điếc không sợ súng =)) )
Mọi người: … – - vẫn muốn tìm chết!
Tiểu Thảo: Ta lái xe không có giấy phép!
Mọi người: 囧——
Yêu Nữ: Ngươi giỏi !
Tiểu Thảo: Sợ cái gì, cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ bắt giam thôi!
Mọi người: Bây giờ trẻ con cũng kiêu ngạo như vậy sao? !
Tiểu Thảo: Chúng ta bên này lúc thi lấy hộ chiếu còn đâm chết giám khảo! Đấy không phải còn hơn ta N lần? !
Đội Ngũ mọi người: … Orz nhà ngươi ở đâu ?
Sau này các ngươi ở đó tuyệt đối đừng đi đường quốc lộ, cách xe bốn bánh thật xa! ! !
Tô Diêu vì tạp chí số đặc biệt của Tân
Nhất Kỳ, đã không có thời gian chơi game—— hơn nữa còn tranh thủ viết
bản thảo, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng không còn là bao.
Sau khi đem một loạt tài liệu đã được
chuẩn bị tôt giao cho Từ Hoãn, Tô Diêu còn cố ý cắn răng bỏ qua tiền
thưởng chuyên cần tháng này. Đi siêu thị mua một túi đồ ăn nhanh to cho
rằng hai ngày kế tiếp ăn lương khô, Tô Diêu toàn tâm toàn ý làm “thục
nữ” ở nhà chuyên tâm viết bản thảo .
Toàn bộ tác phẩm này Tô Diêu viết mất
một năm —— cũng khó trách Phương tỷ cũng ngồi không yên liên tục tới cửa thúc giục. Gần kết thúc, nhưng chính là bởi vì như vậy Tô Diêu mới muốn hoàn thành thật tốt. Bởi vì đây là tác phẩm hao tâm tổn lực nhất của
nàng.
Khi Tô Diêu cuối cùng cũng làm xong bản
thảo, khi đọc lại chương cuối cùng từ đầu đến cuối, cảm thấy thoải mái
cả người. Mặc dù liên tục ba ngày không ngủ không nghỉ làm nàng mỏi mệt không chịu nổi, nhưng tâm tình còn đang kích động. Giống như là hoàn
thành một sứ mạng vinh quang.
Phương tỷ sau khi cầm bản thảo hết sức
hài lòng, tán dương Tô Diêu hai câu rồi bỏ đi lo việc hậu kỳ. Trước khi
đi còn dùng vẻ mặt khẳng định nhìn Tô Diêu: “Chị bảo đảm, đây sẽ là một
hit trước nay chưa từng có.”
Tô Diêu bật cười không dứt —— nàng chưa
bao giờ xem sáng tác là nghề nghiệp, mặc dù không ít người ở trên
internet luôn theo dõi tác phẩm của nàng, nhưng Tô Diêu thủy chung cảm
thấy, sáng tác là một việc làm cho mình cảm thấy thoải mái, cảm thấy
thích, cảm thấy hạnh phúc mà thôi, đối với việc Tô Diêu từ nhỏ yêu thích suy nghĩ bay bổng mà nói, đem những thứ suy nghĩ đó chia sẻ với nhiều
người là niềm vui của nàng.
Buông lỏng người, Tô Diêu cảm thấy ngủ thật là thích, ước chừng ngủ đến chiều ngày thứ tư mới tỉnh lại. (chị này ngủ ác nhỉ)
Thu dọn sạch sẻ căn phòng bừa bộn ba
ngày vừa rồi, tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon, sau đó rót một ly cà
phê ra ban công đứng ngắm hoàng hôn —— (lãng mạn quá…)
Tô Diêu không khỏi cười nhạo mình.
Cho đến khi bóng đêm phủ xuống, Tô Diêu nhìn trời một chút, không khỏi nhớ tới người đã đi được hơn một tuần…
Trì Thủy Mặc đi một tuần có lẻ, nhưng
chưa bao giờ gọi điện thoại về —— đừng nói một cú điện thoại, ngay cả
một chút tin tức cũng không có. Tô Diêu cũng không phải là không gọi một cuộc đường dài quốc tế, chẳng qua là ——
Bên