
đối
xử tàn khốc vẫn chưa cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, cô chỉ mải thấp thỏm với
cuộc điện thoại mới nhận vừa rồi.
Dì Bào nói cho cô biết, mẹ cô một mình ra khỏi nhà, không thấy bóng dáng!
Cô lo lắng, vẫy một chiếc tắc xi, về thằng đến nhà, gặp dì Bảo, phân công
nhau tìm kiếm ở khu phụ cận.
Nửa giờ sau, cô mới tìm được mẹ cô trốn trong một cái ngõ tối, mẹ cô ngây
ngốc ngồi dưới đất, biểu tình mờ mịt.
Cô ôm mẹ.”Mẹ, sao mẹ một mình chạy đến đây? Mẹ đừng làm con sợ!”
“Đạt Đạt, anh trai con đâu?” Bà Uông không cảm nhận được con gái đang kích
động, chỉ ngơ ngác hỏi.”Mẹ muốn tìm nó nhưng lại không tìm thấy.”
Uông Ngữ Đạt nghe vậy, trái tim nhói một cái, giương mắt nhìn mẹ, “Mẹ ra
ngoài. . . . . . là vì anh Hoa?”
“Đúng vậy, anh con sao không ở nhà?” Bà Uông nghi hoặc.”Có phải lại ra ngoài
lêu lổng cùng bạn học không?”
“Không phải, mẹ, không phải.” Cô nâng khuôn mặt gầy yếu của mẹ lên, cố mỉm
cười.” Mẹ quên rồi sao? Anh con xuất ngoại rồi mà.”
“Xuất ngoại? Vì sao?”
“Anh đi. . . . . . đi du học mà! Vì mẹ nói đám bạn học hư hỏng làm hư anh
con, nên muốn cho anh Mĩ học, mẹ quên rồi sao?”
“Nước Mĩ? Đó không phải là nơi xa tít mù tắp mới đến được sao?”
“Phải, phải, phải ngồi máy bay mười tiếng.”
“Vậy Đạt Đạt, con dẫn mẹ đi đi, đã lâu không nhìn thấy anh trai con rồi, mẹ
muốn nhìn thấy nó!” Bà Uông níu một góc ống tay áo con gái, tính trẻ con nổi dậy
nũng nịu.
Uông Ngữ Đạt gật đầu, nụ cười càng tươi sáng.”Con biết rồi, con cũng vậy. . .
. . . Con cũng muốn gặp anh, chờ con rảnh dẫn mẹ đi được không?” Cô trấn an mẹ,
giương cánh tay nâng mẹ dậy.
“Tốt, cả nhà chúng ta cùng đi thăm anh trai con.” Bà Uông vui vẻ, đi theo con
gái từng bước một hướng về nhà, nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại hỏi: “Đúng rồi, Đạt
Đạt, ba con đâu? Mấy ngày nay không thấy, ba lại ở công ty làm thêm giờ đúng
không? Ba con chỉ quan tâm đến công ty, cũng không quan tâm đến mẹ con chúng
ta.”
“Đúng vậy, ba, ba. . . . . . rất quá đáng.” Uông Ngữ Đạt hùa theo mẹ oán
giận, suy nghĩ trong lòng lại lặng lẽ tràn ra sự chua xót.”Nhưng ba vẫn tốt, ba
muốn con chăm sóc mẹ cho tốt, ba vẫn rất quan tâm đến mẹ.”
“Đứa ngốc này! Tại sao lại là con chăm sóc mẹ? Đương nhiên là mẹ đây phải
chăm con rồi!” Bà Uông xoa xoa tay của con gái, cười thoải mái. “Đạt Đạt, mẹ dẫn
con đi tắm rửa.”
“Được, chúng ta cùng nhau tắm.”
Sau khi về đến nhà, Uông Ngữ Đạt dàn xếp tốt cho mẹ, đầu tiên gọi điện thoại
cho dì Bảo, nói cho dì biết người đã tìm được rồi, muốn dì không cần phải lo
lắng, sau đó vội vàng mở nước ấm trong bồn tắm lớn.
“Mẹ giúp con cởi quần áo.” Bà Uông kéo cô lại, tay chân vụng về thay cô mở
cúc áo.
Cô nở nụ cười, thành thạo thầm hỗ trợ, làm bà Uông tưởng chính mình cởi, tiếp
theo cô cũng đưa tay ra.”Đến lượt con giúp mẹ cởi nha.”
“Được.” Bà Uông giơ cao hai tay, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ đợi.
Cởi quần áo xong, hai mẹ con đều tự cầm lấy khăn mặt, bông tắm, lau người
giúp nhau, chơi đùa vui vẻ, làm miếng bọt biển chỉ toàn xà phòng.
Uông Ngữ Đạt cầm lấy vòi hoa sen, phun vào mẹ, bà Uông cười thét chói
tai.
“Đứa con hư này! Sao có thể làm vậy với mẹ?”
Một trận vui đùa ầm ĩ qua đi, hai mẹ con ngồi vào bồn tắm lớn, bà Uông đưa
lưng về phía con gái, vui vẻ ngâm nga ca hát.
Uông Ngữ Đạt kì lưng cho mẹ, dịu dàng lấy khăn mặt lau, nhìn thân mình mẹ
ngày càng gầy yếu, lòng căng thẳng, đôi mắt lâm râm nóng lên.
Cô ôm mẹ từ phía sau, hai má dán trên làn vai trần của bà.”Mẹ, mẹ phải hứa
với con, về sau không được không nói một tiếng đã đi ra ngoài. Mẹ muốn đi đâu,
bảo với dì Bảo dẫn mẹ đi, bằng không con tìm không thấy mẹ, sẽ rất tức giận, rất
tức giận đó.”
“Mẹ biết rồi, mẹ hứa sẽ ở nhà với con, không để khi con tan học về không tìm
thấy mẹ, được không?” Bag Uông không nhận ra sự thương tâm trong lời nói của con
gái, chỉ ngây ngốc cười.
“Mẹ, con yêu mẹ.” Uông Ngữ Đạt nhỏ giọng nói, tựa như những lần làm nũng với
mẹ trước đây, thật vui vẻ.
Bà Uông tiếp tục ngâm nga.
“Con cũng yêu ba.”
“. . . . . .”
“Còn cả anh trai nữa. . . . . .” Giọng Uông Ngữ Đạt khẽ run.”Con mong anh
nhanh trở về.”
“Anh con nếu không trở lại, chúng ta phải đi tìm nó!” Bà Uông cuối cùng cũng
có phản ứng, cười đáp lời.
“Đúng vậy, chúng ta. . . . . . đi tìm anh.” Uông Ngữ Đạt nháy mắt mấy cái,
cũng không biết có phải hơi trong phòng tắm quá nồng hay không, cô cảm giác
trước mắt mình một mảng hơi nước mênh mông.”Mẹ. . . . . .”
“Hình như có tiếng điện thoại.” Bà Uông ngắt lời cô, làm bộ kéo dài lỗ tai
lắng nghe.
“Đúng.” Cô cũng nghe thấy.”Con đi nghe.”
Uông Ngữ Đạt nhẹ đứng dậy, lấy khăn tắm bao quanh mình, quay về phòng ngủ
tiếp di động.
“Là Uông tiểu thư sao?” Tiếng nói lưu loát.”Tôi là thư ký của tổng giám đốc
Viên của Xuân Duyệt, tổng giám đốc chúng tôi muốn cùng cô hẹn vào hai giờ chiều
thứ tư họp, có thể chứ?”
Thứ tư, Uông Ngữ Đạt nhìn lịch làm việc phía trên bàn sách, thầm tính toán,
cô chỉ có thời gian sáu ngày để có thể thể sửa chữa bản kế hoạch, hơn nữa còn có
hai kế hoạch của hai vụ khác cũng gần tới kỳ hạn nộp bản th