
m vào chuyện học hành, thành tích cao
mới là lạ!”
“Không phải! Vũ Phàm rất thông minh! Cậu chưa nhìn thấy những tác phẩm của cậu
ấy nên mới nói vậy. Mình tin rằng chỉ cần có một giáo viên giỏi hướng dẫn cậu
ấy thì thành tích học tập của cậu ấy sẽ tiến bộ vượt bậc!”
“Mình cũng muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch đó thoát khỏi bị
kịch đứng đầu từ dưới lên.”
Đoạn nói chuyện với Đoàn Khanh Nhi ngày hôm qua hiện lên trong đầu Lạc Phán
Phán, cô thoáng nghi hoặc… Những lời đó… Lẽ nào Hướng Vũ Phàm, cậu ta…
Ý nghĩ mơ hồ đó hiện lên trong đầu, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hướng Vũ Phàm,
thái độ của cậu ta rất khó đoán, hai bàn tay đang cầm cốc sữa bỗng trở nên lạnh
ngắt.
Như đoán được suy nghĩ của cô, Hướng Vũ Phàm cười nói: “Không phải là bạn Lạc
muốn xem thiên tài nào có thể cứu kẻ ngốc nghếch như tôi thoát khỏi bi kịch
đứng đầu từ dưới lên sao? Có lẽ cậu nên cảm ơn tôi. Cảm ơn tôi vì tôi không
những cho cậu một cơ hội có thể quan sát điều này gần hơn mà còn cho cậu nhập
cuộc?”.
Mặt Lạc Phán Phán biến sắc. “Hướng Vũ Phàm, quả nhiên là cậu đã nghe tôi nói
chuyện với Khanh Nhi!”
“Đương nhiên. Nếu không thì sao giờ này cậu lại ngồi ở đây?”
“Vì thế, cậu cố ý đưa ra yêu cầu tôi đến giúp cậu học với mẹ tôi phải không?”
Lạc Phán Phán nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy cốc sữa, mạnh đến nỗi hận
không thể đập nó nát vụn ra!
Hướng Vũ Phàm giả vờ không nhận ra sự tức giận của cô, không thay đổi sắc mặt
gật đầu nói: “Có thể nói như vậy”.
Hóa ra là cậu ta! Hóa ra kẻ phá vỡ kế hoạch đi công viên nước của cô là tên
đáng ghét trước mặt! Cô đã sai lầm khi nghĩ rằng cô và cậu ta giống nhau, đều
là những người đáng thương bị bố mẹ cắt mất kỳ nghỉ lễ, không ngờ rằng cậu ta
mới là người đạo diễn ra vở kịch này!
“Hướng Vũ Phàm!” Lạc Phán Phán đặt mạnh cốc sữa xuống, sữa sóng sánh trong cốc,
bắn cả lên mặt bàn. “Tại sao cậu lại làm như vậy?”
Hướng Vũ Phàm nhún vai, vui vẻ nhìn cô cười nói: “Đúng lúc tôi đang cần một gia
sư giúp tôi giải sầu, thì gặp được cậu. Có thể coi là duyên phận không?”.
“Biến đi với duyên phận của cậu!” Cô đứng bật dậy, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận,
lửa giận trong đầu cô như muốn thiêu đốt cậu thiếu niên trước mặt thành tro
bụi. “Việc cậu buồn chán thì có liên quan gì đến tôi. Vì sao lại lôi tôi vào
chuyện này?”
“Tôi thích thế, không được sao?”
“Cậu!” Lạc Phán Phán tức giận, hận không thể đá vào mặt cậu ta vài cái. Đột
nhiên trong đầu cô lóe lên một cách báo thù.
Cậu ta buồn chán sao? Cậu ta không có việc gì làm sao? Cậu ta cần gia sư sao?
Được! Thế thì cô sẽ làm cho cậu ta bận rộn đến mức ngay cả thời gian đi vệ sinh
cũng không có!
Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán nhắm mắt lại, bỗng chốc thái độ của cô chuyển từ
tức giận sang vui vẻ. “Vì cậu có chí tiến thủ như thế nên tôi cũng phải dốc tâm
sức giúp đỡ cậu.”
Hướng Vũ Phàm chưa kịp ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô thì đã thấy cô đổ
hết đồ trong ba lô ra, bày trước mặt cậu. “Đây là bản photo vở của các môn học,
mời bạn Hướng trong ngày hôm nay học thuộc hết, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.”
Hướng Vũ Phàm cúi người, đưa tay sờ xấp giấy dày cộp, khóe miệng bất giác mím
lại. Một tập ghi chép dày như thế này, đừng nói là một ngày, một tháng cậu cũng
không đọc hết, huống hồ là học thuộc.
“Lạc Phán Phán, cậu cố tình phải không?”
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Lạc Phán Phán chớp mắt, tỏ thái độ không vui.
“Tôi là gia sư cậu mời đến, tôi chỉ đang cố gắng thực hiện tốt trách nhiệm của
một gia sư mà thôi!”
“Vậy sao?” Hướng Vũ Phàm nhìn cô vẻ mỉa mai, ánh mắt thể hiện sự bất mãn. “Muốn
hành hạ tôi thì cũng phải có đủ sức đấy!”
Cậu ta vừa nói xong, Lạc Phán Phán cảm thấy bụng nhói đau, một linh cảm không
hay xuất hiện. Cô ôm bụng, lùi lại hai bước, trợn mắt nhìn cậu cảnh giác. “Cậu
nói vậy là có ý gì?”
Hướng Vũ Phàm nhếch môi cười, ánh mắt dừng lại trên cốc sữa, không trả lời mà hỏi
lại cô: “Sữa có ngon không?”.
Bụng Lạc Phán Phán quặn đau từng cơn. Cô nhìn cốc sữa vài giây, trong lòng kinh
ngạc. “Hướng Vũ Phàm, cậu cho gì vào sữa thế?”
“Tôi giống người thất đức lắm à? Làm sao tôi có thể cho gì vào cốc sữa mời gia
sư yêu quý của tôi được? Chẳng qua là tôi không cẩn thận, mời cô giáo uống sữa
đã quá hạn hai tháng mà thôi.”
Quá hạn… hai tháng?
“Hướng Vũ Phàm, cậu thật độc ác!” Lại một cơn đau quặn trong bụng. Lạc Phán
Phán không chịu nổi nữa, chạy ra khỏi cửa.
“Bạn học Lạc, cậu chạy nhầm hướng rồi.” Hướng Vũ Phàm ôm lấy thành chiếc sofa,
nhìn khuôn mặt xanh tái của Lạc Phán Phán cười sung sướng, từ từ chỉ sang trái.
“Nhà vệ sinh ở bên đó.”
Lạc Phán Phán tức giận nhìn cậu ta, quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
Có lẽ do sữa quá hạn biến chất quá nhiều, có lẽ do Hướng Vũ Phàm quá độc mồm
độc miệng, Lạc Phán Phán phải chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mười mấy lần mà
không yên.
“Trời đất, cậu vẫn ổn chứ? Không phải là cậu còn phải dạy mình học sao? Sao vẫn
còn ngồi trên thế?” Hướng Vũ Phàm thản nhiên ngồi tựa vào sofa, khoanh tay
trước ngực, nhìn Lạc Phán Phán đang hết sức khổ sở.
Hướng Vũ Phàm, cậu ác