Snack's 1967
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322545

Bình chọn: 10.00/10/254 lượt.

khỏi hoài nghi, rằng trên đời này có thực sự tồn tại cái gọi là gương Thanh Loan không? Hay là thứ mà gia tộc chúng tôi phải bảo vệ

chỉ là một đức tin mà thôi? Nhìn đống thư tịch chất cao như núi trên

bàn, tôi thở dài, chẳng dám nghĩ ngợi gì nhiều, vùi đầu vào đọc sách.

Ông nội là người mà tôi tôn kính nhất, cho dù chỉ giả vờ chăm chỉ thì

tôi cũng phải khiến ông vui lòng.

2.

“Tân tướng nhập trận phổ huyền ca

Cộng thức Lan Lăng giả dư đa

Chế đắc vũ hồ công hoan tửu

Đương yến uyển chuyển khách nhan đà”

Trong Viện Bảo tàng rộng lớn và sáng sủa, tôi đọc to từng chữ, tròng mắt

thoáng đảo đi, nhìn người con trai trong bức họa, bộ đồ trắng như tuyết, tay áo rộng lớn, nhưng lại đeo một chiếc mặt nạ đồng độc ác, thấp

thoáng cảm giác sát khí. Bên cạnh là một quyển sách mỏng nhưng cứng,

“Lan Lăng Vương nhập trận khúc”. Tôi dừng chân, trong lòng bỗng có một

cảm giác khó có thể nói thành lời, như từng cơn sóng cứ cuộn vào tim,

không thể nào bình tĩnh nổi.

Lúc này đã là hoàng hôn, trong Viện Bảo tàng rất ít khách tham quan, tôi chỉ vào bức tranh, lên tiếng hỏi:

“Ông nội, bức tranh này là như thế nào, sao lúc trước con chưa từng

thấy?”

“Con có bao giờ nghiêm túc ngắm nghía mọi thứ trong Viện

Bảo tàng của ông đâu. Nếu không phải vì Trấn Hồn Châu thì con có theo

ông đến đây không?” Ông nội liếc tôi một cái, mỉm cười nói tiếp: “Lan

Lăng Vương nhập trận khúc vốn là một sáng tác của tướng sĩ thời Bắc Tề

ca ngợi Lan Lăng Vương anh dũng thiện chiến, sau đó truyền tới Nhật Bản, trở thành nhạc cung đình của họ. Bức tranh này là đại sứ Nhật Bản mới

tặng chúng ta thời gian trước.”

“Ồ, vậy quyển sách rách nát kia

là gì?” Tôi chuyển ánh mắt, thấy trong cái tủ kính đặt dưới bức tranh là một quyển sách đóng bằng chỉ vừa dày vừa nặng, mà lại rách nát, nhìn

vào chất liệu của nó thì có thể đoán đây là hiện vật gốc của Viện Bảo

tàng.

Ông nội bất lực nhìn tôi, nói: “Rách nát? Bao giờ thì con

mới có thể dùng ánh mắt nghệ thuật để nhìn nhận những bảo vật vô giá này hả? Đây là tộc phả của gia tộc Cao Thị, Hoàng thất của Bắc Tề. Đây, Lan Lăng Vương tên là Cao Trường Cung, chính là một thành viên của Hoàng

thất Bắc Tề. Nhưng lạ là tộc phả của Cao Thị không hề ghi mẹ ông ấy là

ai?”

Vừa nhắc tới văn vật là ông nội “được lời như cởi tấm

lòng”. Bình thường tôi chẳng hứng thú gì với mấy thứ này, nhưng không

biết vì sao, lần này lại thấy rất hay.

“Đúng, hình như là thế.”

Tôi nhướng mày trả lời. Quên mất đã từng đọc trong cuốn sách nào, có một danh tướng thời Bắc Tề không có ghi chép gì về mẹ ruột, vẫn là một câu

đố cho hậu thế. Lan Lăng Vương là con thứ sáu, mẹ của năm người anh em

trước là ai đều được ghi chép rõ ràng, duy chỉ có mẹ Lan Lăng Vương là

ai thì trong sử không hề nhắc tới. Mà địa vị xã hội khi đó đối với phụ

nữ không có gì cấm kỵ, cho dù mẹ là kỹ nữ cũng không sao, ví dụ như mẹ

của một người em trai của ông cũng là kỹ nữ. Vậy rốt cuộc mẹ ông có thân phận gì mà đặc biệt đến độ không được ghi vào tộc phả? Nghĩ tới đây,

tôi bỗng thấy tim mình thoáng chua xót. Rồi ngay sao đó lại nghĩ, lại

cảm thấy việc này đâu có liên quan gì tới mình, thật ngạc nhiên vì cái

cảm giác kì lạ này, bèn lảng sang chủ đề khác.

“Ông nội, ông thực sự truyền Trấn Hồn Châu cho con ạ?”

“Con mà tài giỏi thì đương nhiên là ông sẽ truyền cho con.” Ông nội nói đầy hàm ý.

Tương truyền Trấn Hồn Châu của nhà Đoạn Mộc là một viên dạ minh châu to hơn

những viên trân châu thông thường, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng màu

tím, có công hiệu ngưng thần trừ tà. Đồng thời nó cũng đại diện cho thân phận của người kế thừa gia tộc Đoạn Mộc. Ông nội nói nếu trong ba tháng tôi thi qua một kì thi vô cùng nghiêm khắc thì vào năm tôi tròn 18

tuổi, trong buổi lễ trưởng thành sẽ được truyền lại viên Trấn Hồn Châu.

Thế nên lần này ông đưa tôi tới chỉ để cho tôi được chiêm ngưỡng nó, nhằm

củng cố thêm ý chí của tôi trong một loạt các bài kiểm tra sau này.

Tôi nheo mắt cười tít, tinh nghịch nói: “Thế thì con phải xem viên trân

châu đó có đẹp không đã, nếu mà không đẹp thì con không cần đâu.”

Ông nội lườm tôi một cái, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng tách, hộp điện tóe lửa, xung quanh bỗng tối om. Mấy khách tham quan trong Viện

Bảo tàng thốt lên những tiếng kêu kinh hãi, tôi cũng kinh ngạc nhìn lên

trần nhà, hệ thống điện của Viện Bảo tàng vốn được lắp đặt cẩn thận

nhất, sao tự nhiên hộp điện lại bị hỏng? Trong bóng tối, cảm giác như

ông nội vỗ vai tôi, giọng nói đầy cảnh giác: “Tiểu Liên, con ở đây chờ

ông, ông vào phòng quản lý xem thế nào.”

Bốn bề bỗng dưng lặng

ngắt như tờ. Trong bóng tối, tôi dường như còn loáng thoáng nghe thấy

giọng ông nói: “Tiểu Liên, chúng ta vào mật thất lấy Trấn Hồn Châu đi.”

Tôi thoáng khựng lại, cười nói: “Con từng xem bản đồ của mật thất rồi, cho

dù là trong bóng tối con cũng sẽ tìm được, thì ra ông nội muốn thử con?” Vừa nhận biết phương hướng, tôi quay người đi ra đằng sau. Tiếng bước

chân của ông nội vang lên sau lưng, từng bước từng bước, nhưng hình như

nhanh nhẹn hơn thường ngảy rất nhiều