Lang Gia Bảng

Lang Gia Bảng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327361

Bình chọn: 10.00/10/736 lượt.

i tim Dự vương, hắn bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt long sòng sọc nhìn Tần Bát Nhã, cả giận nói: "Ngươi nói vậy là ý gì?"

Ánh mắt Tần Bát Nhã thâm trầm, lạnh lẽo như băng, hất cằm, cắn răng nói: "Mùa thu năm ngoái, lúc Mai lang Giang Tả vừa vào kinh, tình hình của điện hạ thế nào, tình hình của Tĩnh vương như thế nào? Bây giờ hơn một năm trôi qua, tình hình của điện hạ giờ đây ra sao? Tình hình của Tĩnh vương lại ra sao? So sánh như vậy chẳng phải thấy ngay ai là người có được kỳ lân tài tử hay sao?"

Dự vương đột nhiên lui lại vài bước, ngồi bệt xuống ghế.

Từ tháng Chín khi Cảnh Diễm được tiến phong thân vương, hắn đã bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn còn phân vân do dự, lúc này bị Tần Bát Nhã vạch trần, hắn chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, hận không thể đập nát tất cả những thứ trước mặt.

"Điện hạ đừng ảo tưởng nữa. Tĩnh vương đã có được Mai Trường Tô, chuyện này ta đã xác nhận. Điện hạ có muốn ta đưa bằng chứng ra không?" Tần Bát Nhã cố ý đâm hắn một câu, thấy hắn chán nản gục đầu xuống, ả không khỏi cười lạnh. "Nói thật, vị tông chủ đại nhân này đúng là khác thường, có quyết đoán, dám chọn người, cũng biết huấn luyện. Nếu không có hắn giúp đỡ thì Tĩnh vương phải mất bao lâu mới có được địa vị như bây giờ? Thậm chí hiện nay, ngay cả cục diện trong cung cũng đã thay đổi, Việt quý phi thất sủng, Tĩnh phi lên thay thế. Bà ta im hơi lặng tiếng bao nhiêu năm nay, Hoàng hậu có bao giờ để ý đến bà ta, không ngờ một khi có quyền có thế lại trở nên khó đối phó như vậy. Chắc hẳn sau khi vương phi vào cung trở về cũng đã nói rõ tình hình này với điện hạ đúng không?"

Dự vương cắn chặt răng không phủ nhận.

Không có đầy gai nhọn trên người như Việt quý phi năm đó, Tĩnh phi lại giống như một hồ nước dịu dàng. Bất kể là mềm hay cứng, thủ đoạn nào cũng không có hiệu quả đối với bà.

Tĩnh phi không đa nghi, không tranh sủng, không vơ vét, không lôi kéo lòng người, lễ tiết lại cẩn thận, tỉ mỉ, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện hầu hạ Hoàng đế được thoải mái, không nói nửa câu dư thừa nào.

Nếu Hoàng đế Đại Lương phong thưởng, bà sẽ tiếp nhận, nếu không phong thưởng, bà cũng không đòi hỏi. Hoàng hậu đối tốt với bà, bà liền cung kính tạ ơn, nếu có chủ tâm làm khó bà thì bà cũng vui vẻ chịu đựng.

Tóm lại, Tĩnh phi giống như một đống bông, đè không bẹp, bóp không nát, một quyền đánh vào cũng không có phản ứng gì. Hoàng hậu đã đối phó với Việt quý phi mười mấy năm mà cũng không thấy mệt mỏi như đối phó với Tĩnh phi trong thời gian này.

"Là ta đã đánh giá thấp hai mẫu tử này." Dự vương phun ra nộ khí trong lòng. "Vốn tưởng rằng là đám cừu, kết quả lại là hai con sói. Nhưng muốn bản vương nhận thua thì còn sớm lắm, ngay cả Thái tử bản vương cũng có thể vặn ngã, chẳng lẽ lại không đạp đổ được một Tĩnh vương?"

"Điện hạ có hùng tâm này, Bát Nhã thật là bội phục. Nhưng tên Mai Trường Tô thật sự quá âm hiểm, không giải quyết hắn và Giang Tả minh trước thì e rằng sẽ không đạp đổ được Tĩnh vương..."

Dự vương nhìn ả một cái, nói: "Giải quyết hắn trước? Nói dễ nghe lắm, Hồng Tụ Chiêu của ngươi bây giờ suy tàn thế nào, đều là do một tay hắn gây ra đúng không?"

Câu này đâm trúng chỗ đau của Tần Bát Nhã khiến gương mặt xinh đẹp của ả bất giác lộ vẻ oán độc. "Ván này quả thật ta đã thua. Nhưng ta thua cũng không sao, mấu chốt là nghiệp lớn của điện hạ không thể bị hủy bởi tên tiểu nhân này. Chẳng lẽ điện hạ không muốn trả lại mối hận bị hắn lừa gạt và lợi dụng sao?"

Ả châm chọc đến đây, lửa giận trong lòng Dự vương lại bốc lên, hắn vỗ mạnh lên bàn, mạnh đến mức bàn tay hắn cũng tê dại vì đau. Nhưng phát tiết một trận, đầu óc hắn đã tỉnh táo hơn nhiều. Mặc dù tức giận đến bí bức, không ngừng thở dốc nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng kìm nén. "Ngươi muốn ta tập trung đối phó với Mai Trường Tô, báo thù việc hắn phá hủy Hồng Tụ Chiêu của ngươi, ta hiểu điều này. Nói đến thù hận, chẳng lẽ ta không hận hắn hơn ngươi sao? Nhưng tình thế bây giờ không giống một năm trước, khi đó chỉ cần bẻ gãy được Mai Trường Tô thì Tĩnh vương sẽ không còn cơ hội trỗi dậy, nhưng hôm nay tên thất đệ này của ta đã không còn chỉ dựa vào Mai Trường Tô nữa, ta không thể đi vào vết xe đổ, để mặc cho hắn lớn mạnh được. Huống hồ Mai Trường Tô có lợi hại đến mấy thì chung quy cũng chi là một mưu sĩ. Điểm yếu của một mưu sĩ luôn luôn nằm trên người chủ nhân của hắn. Thay vì tấn công Mai Trường Tô trước, chẳng thà rút củi đáy nồi đối phó với Tĩnh vương. Không còn chủ nhân, chẳng phải hắn có là kỳ lân tài tử gì đó thì cũng chỉ như một con chó hoang không người nhận nuôi hay sao?"

Lúc Dự vương nói đến câu cuối cùng thì mùi ác độc đã nồng nặc, ngay cả Tần Bát Nhã cũng không khỏi thầm kinh hãi, cố lấy lại bình tình, hỏi: "Vậy điện hạ định hạ thủ từ đâu?"

"Từ đâu?" Dự vương đi vài vòng trong thư phòng bừa bãi, cười lạnh, nói: "Ta không biết điểm yếu của Mai Trường Tô, nhưng chỗ đau của Tĩnh vương thì ta biết rất rõ. Mười mấy năm qua hắn không được sủng ái, nguồn gốc ở đâu? Vì hắn ngu ngốc, không biết làm việc hay phạm lỗi gì ư? Đều không phải. Ngược lại, hắn liên tiếp lập quân c


Polly po-cket