Lang Gia Bảng

Lang Gia Bảng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326631

Bình chọn: 9.5.00/10/663 lượt.

ra chuyện mới nói hai người đã trở mặt thì dù là ai cũng không khỏi sinh nghi trong lòng, hơn nữa nguyên nhân trở mặt lại khó có thể nói ra.

"Ngươi thà chết không nhận tội, muốn kéo dài thêm chút thời gian cũng không sao." Mông Chí tiếp tục nói. "Hai tên thiếu chưởng sứ của ngươi cũng đã khai nhận, ngươi từng lệnh cho bọn chúng để phản tặc đi vào trong Huyền Kính ti, không cần thực sự chống cự."

"Ta làm thế là để tiêu diệt toàn bộ bọn phản tặc. Ta đã cài thuốc nổ trong địa lao, chính là để diệt hết đám giặc cướp này, chẳng lẽ bọn chúng không nói sao?"

"Xem trong lời khai của bọn chúng thì không có." Giọng nói không hề dao động của Mông Chí càng làm người ta tuyệt vọng. "Sau khi ta niêm phong Huyền Kính ti cũng không phát hiện dấu vết của thuốc nổ trong địa lao. Trong lời khai của Hạ Xuân và Hạ Thu cũng không nhắc tới chuyện này. Ngươi còn có bằng chứng khác để chứng minh mình vô tội không?"

Sắc mặt Hạ Giang lập tức trắng bệch. Trong ngày xảy ra chuyện, để khuyến khích Tĩnh vương lớn mật ra tay, hắn cố ý để Hạ Xuân và Hạ Thu bị dẫn ra ngoài, không cần bọn họ phối hợp hành động. Đương nhiên hắn cũng không nói với bọn họ về việc đặt bẫy thuốc nổ vì khi thuốc nổ được kích hoạt thì cả Hạ Đông cũng sẽ bị nổ chết. Hạ Thu thì không cần phải nói, còn Hạ Xuân dù không có quan hệ huyết thống với Hạ Đông nhưng cũng đã ở bên cạnh nàng ta từ khi còn nhỏ, hắn không nói với bọn họ là sợ có chuyện rắc rối xảy ra, vì thế bây giờ bọn họ không thể làm chứng... Nhưng còn hai tên thiếu chưởng sứ đó...

"Xin Mông đại nhân hồi bẩm bệ hạ, lời khai của hai thiếu chưởng sứ có vấn đề. Bọn chúng biết rất rõ ràng việc có gài thuổc nổ, bọn chúng biết ta đã chuẩn bị tiêu diệt đám giặc cướp đó..."

"Muộn rồi." Mông Chí nói, giọng lạnh như băng, dập tắt hi vọng cuối cùng của Hạ Giang. "Hai thiếu chưởng sứ này chỉ biết lệnh của thủ tôn là ngươi mà quên mất bọn chúng đang giữ chức quan của triều đình, lúc bị thẩm vấn luôn miệng nói bọn chúng chỉ phụng mệnh làm việc nên vô tội. Dực vương điện hạ bẩm báo bệ hạ về sự điên cuồng của chúng, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, lệnh cho nội giám đánh bốn mươi trượng, bọn chúng không chịu nổi, chết rồi."

"Chết rồi..." Những giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Hạ Giang. Hắn ngỡ ngàng bước tới mấy bước, hỏi: "Tại sao lại là Dực vương điện hạ thẩm án?"

"Vụ án này, bệ hạ không muốn để quan lại tham dự. Dực vương điện hạ tuy không quan tâm đến việc triều chính nhưng dù sao cũng là hoàng tử, sai Dực vương điện hạ xét xử thì có gì khó hiểu?"

Hạ Giang nhắm mắt lại, cảm thấy tứ chi dường như đã bị xích chặt, không thể giãy giụa được. Không lâu trước, vì việc tranh tiểu thiếp, Dực vương đã bị Dự vương ức hiếp. Nếu Dực vương muốn nhân cơ hội này trút giận thì cũng là việc rất bình thường. Chuyện trên đời chính là như vậy, có lẽ một ngày nào đó, người mà ngươi hoàn toàn không để vào mắt lúc có quyền có thế sẽ giáng cho ngươi một đòn nặng nề nhất, nghĩ cũng không nghĩ ra, tránh cũng tránh không thoát.

Ánh mắt Mông Chí sáng quắc nhìn Hạ Giang đã bị ép tới tuyệt cảnh này, vẻ mặt không hề dịu đi. "Hạ Giang, ngươi có ngày hôm nay thật sự là gieo gió có ngày gặt bão. Một Huyền Kính sứ đã không còn được Hoàng thượng tín nhiệm thì có là gì, điều này ngươi cũng hiểu rất rõ ràng. Bây giờ bệ hạ không muốn nghe đến những chuyện về ngươi, sau này ngay cả ta có thể cũng không quay lại đây. Ngươi chết chắc rồi, nhưng bao giờ chết thì lại chưa biết, có điều chậm nhất cũng không qua nổi thu quyết. Trước đó ngươi phải ở trong thiên lao này một thời gian, ta nghĩ trên người ngươi chắc cũng không chỉ có một món nợ này, nhân lúc rảnh rang trước khi chết, ở đây có giấy có mực, ngươi chậm rãi hồi tưởng, rồi viết ra, đừng mang vào quan tài để trở thành tội nghiệp kiếp sau."

Nói xong những lời này, đại thống lĩnh cấm quân không thèm nhìn Hạ Giang nữa, xoay người rời khỏi phòng giam, khóa kĩ cửa, để lại một không gian tối tăm, yên tĩnh đến mức làm người ta ngạt thở trong phòng.

Rời khỏi khu chữ Thiên, Mông Chí không ra ngoài ngay mà đi dọc hành lang đến nữ lao thăm Hạ Đông.

Nữ lao nằm ở tầng trên cùng, ánh sáng và không khí lưu thông tốt hơn rất nhiều. Lúc Mông Chí đi vào, Hạ Đông đang đứng ở chính giữa phòng giam, ngẩng đầu nhìn một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ ô cửa sổ trên cao, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay lại.

"Hạ đại nhân, có người nhờ ta đến thăm đại nhân. Đại nhân có khỏe không?"

Hạ Đông không tiếp lời.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng ta, nước da như trong suốt, những nếp nhăn hiện lên rõ ràng. Nàng ta nheo mắt, dường như đang đếm những hạt bụi trong tia sáng.

Trạng thái bình tĩnh tuyệt đối này thực ra cũng là một thứ cảm giác tuyệt vọng.

Mông Chí đột nhiên không biết nên nói gì.

Ông ta có thể an ủi nữ nhân này thế nào? Nói có người sẽ cầu xin cho nàng ta? Nói tính mạng nàng ta không có gì đáng lo? Sau khi đã trải qua đủ mọi đau khổ trong đời, Hạ Đông sao còn để ý đến sự sống chết của chính mình...

Sau khi yên lặng hồi lâu, Mông Chí cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi một câu: "Hạ đại nhân, đại nhân còn có lời gì mu


XtGem Forum catalog