
iải thích: "Chính là mẹ kế ngăn cản cô bé lọ lem và hoàng tử."
Tôi chỉ chỉ mình: "Cô bé lọ lem?" sau đó chỉ chỉ anh ấy: "Hoàng tử?"
"Không sai." Trang Hôn Hiểu gật gật đầu, mặt không biến sắc.
Tôi vỗ vỗ vai anh, nghiêm túc nói: "Bạn học à, sau này ăn cơm xong đừng nói những lời như vậy, tránh lãng phí cơm gạo."
Hoàng tử?!
Trang Hôn Hiểu anh đúng là càng ngày càng có nọc độc rồi. Thời tiết dần dần ấm hơn, quần áo tôi càng mặc càng ít đi, vấn đề quan trọng to lớn là từng bước bộc lộ khỏi mặt nước.
Vì vậy lúc ăn cơm, tôi trịnh trọng đề cập với Trang Hôn Hiểu: "Sau này trước khi vào phòng xin anh hãy gõ cửa."
Anh gỡ miếng cá xong, cho vào bát tôi: "Vì sao?"
Tôi nhìn miếng cá trắng nõn trong bát, mềm lòng đi, nhưng lập tức lắc lắc
đầu, kiên định lòng tin: "Vì anh thường xuyên đột nhiên tập kích, lúc mở cửa có thể em chưa mặc xong quần áo."
"Chúc Thảo Nhĩ," Trang Hôn Hiểu ngẩng đầu nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: "Sau khi em nói như vậy, anh càng không gõ cửa."
Tôi (+﹏+)
"Đúng rồi, cầm lấy cái này." Anh đưa tôi một cái túi da bò.
"Đây là cái gì?" Tôi bị anh ấy khiến cho tức giận, bộ dạng uể oải cầm lấy.
"Thẻ ngân hàng và mật mã của anh."
Cái gì?!
"Sao đưa em?"
"Coi như phí ăn uống của anh."
"Vậy cũng không cần đưa cả thẻ cho em, cầm về nhanh."
Tuy tôi Chúc Thảo Nhĩ là loại người nổi tiếng thấy tiền sáng mắt, nhưng cũng không dám không làm mà hưởng.
"Vậy thì coi như tiền tiêu vặt của em đi."
"Em dùng làm gì tiền của anh?"
Anh cười nhạt: "Chúng ta đều như vậy rồi, em nuôi anh cũng là điều nên làm."
Tôi buông đũa xuống bàn: "Chúng ta làm sao! Anh đừng có nói linh tinh!"
Tiểu này, quả thật hủy hoại thanh danh của tôi.
Trang Hôn Hiểu vẫn duy trì nụ cười của anh, lại gắp miếng cá vào bát tôi,
thủng thỉnh nói: "Tiểu Trang nhà chúng tôi đã bị em sờ mó rồi, lẽ nào em muốn phủi đi một cách sạch sẽ?"
"Tiểu Trang nhà anh? Em nào có
sờ mó nhà anh......" Đợi chút, tôi ngậm miệng, Tiểu Trang nhà anh? Lẽ
nào ý anh nói là cái đó..... của anh ấy?
Hiểu ra, tôi lập tức căm ghét nhìn anh: "Anh lại gọi cái đó...... của mình là Tiểu Trang? Có buồn nôn không?"
Anh nguýt tôi một cái: "Buồn nôn em còn sờ."
Tôi @_@ thổ huyết 3lít.
Trang Hôn Hiểu, thua anh rồi!
Rửa bát xong, từ bếp đi ra, quả nhiên thấy Trang Hôn Hiểu ngồi trên ghế sô fa, bây giờ chưa tới 12h thì anh ấy sẽ không về.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, ngồi cạnh, nhẹ nhàng bóp chân. Hôm nay cửa hàng mở
bán hàng lại, khách khá đông, đi giày cao gót đứng cả ngày, bắp chân đau điếng.
Đang bóp chân, Trang Hôn Hiểu đột nhiên vỗ vỗ đùi mình.
Tôi chăm chú nhìn anh, chẳng thèm để ý.
Anh thấy tôi không phản ứng, cuối cùng không nhịn được đành mở miệng: "Anh nói để chân em lên đây."
"làm gì?" Tôi nhíu mày.
Anh ấy không quan tâm vẻ kinh ngạc của tôi, ôm chân tôi đặt lên đầu gối anh, thay tôi xoa bóp.
Còn đừng nói, Trang Hôn Hiểu cứ như từng luyện qua, điều khiển hạng nhất, lực vừa đúng chỗ, đau đớn lập tức giảm đi một nửa.
"Như thế được chưa?" Anh hỏi
Tôi nhắm mắt, vẻ ngây ngất nói: "Em rất sùng bái anh."
Cứ như thế, dựa vào chỗ vịn tay ghế sô fa, chân kê lên người Trang Hôn
Hiểu, hưởng thụ massage bậc nhất, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ phát hiện bản thân thực sự biến thành cô gái lọ lem, vừa nghe
thấy cáo thị Trang Hôn Hiểu muốn tuyển chọn bạn gái, lập tức nhanh chóng chạy tới thi tuyển, Chí Chí lôi tôi lại, nói tôi và Trang Hôn Hiểu cách biệt tuổi tác quá lớn, không thích hợp, phải cử em gái đi, tôi lo lắng
toát mồ hôi đầy đầu, ra sức giải thích, nhưng Chí Chí không tin, cuối
cùng nói với tôi, chỉ cần trong hôm nay tôi bán được 1000 bộ quần áo,
thì có thể đi.
Tôi vừa nghe, lập tức treo biển bên
ngoài cửa hàng, lập tức viết chữ đại hạ giá, một đồng một bộ, mọi người
ùn ùn kéo đến, không lâu sau liền bán hết sạch quần áo. Sau đó tôi không thèm để ý sắc mặt tái mét của Chí Chí, chạy nhanh tới nơi Trang Hôn
Hiểu tổ chức vũ hội. Kết quả vừa vào, đúng lúc thấy Trang Hôn Hiểu và
một mỹ nữ nữa ôm nhau rất chặt, đang khiêu vũ, còn cười ầm ĩ, rất vui
vẻ. Tôi tức giận, lập tức chạy trối chết lôi hai người ra, vị mỹ nữ đó
không phục, nói nên có thứ tự trước sau. Tôi một chút cũng không thương
hoa tiếc ngọc, hét lên với cô ta, tôi đã sờ Tiểu Trang nhà anh ta rồi,
cô muốn sao. Cô ta chắc là tiểu thư khuê các, chưa từng gặp qua loại phụ nữ đanh đá như tôi, liền thối lui.
Tôi quay
người, đang muốn trừng trị Trang Hôn Hiểu, nhưng anh ta liền ôm lấy tôi, nói một cách tình cảm mãnh liệt, Thảo Nhĩ, cuối cùng em tới rồi! Thấy
anh ta coi trọng tôi, tôi lập tức không giận nữa, đưa tay cho anh ta,
kêu ra khiêu vũ. Trang Hôn Hiểu không ngạc nhiên, nói, còn khiêu vũ cái
gì, nhà bếp đợi tôi bao lâu rồi. Nói xong liền ra sức đẩy tôi, tôi lăn
lộc cộc tới bếp, mặt té xuống đĩa lưỡi heo, có một cái còn chọc vào
miệng tôi, tôi ra sức nhổ ra, nhưng lưỡi heo cứ như còn sống, vẫn không
ngừng quấy rối trong miệng tôi. Được, lưỡi heo, mày bất nhân tao bất
nghĩa, tôi hung dữ, cắn mạnh một cái......
Đột nhiên