Insane
Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323054

Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.

vật, vậy gạt bỏ chướng ngại vật kia, chẳng phải chỉ Hoa

Thành?!

Hóa ra cuộc điện thoại hôm đó là gọi Hoa Thành, khó mà

tưởng tượng, hai người họ lại liên thủ hợp tác, cấu kết với nhau. Điều này cũng lý giải nguyên nhân vì sao hôm nay anh ấy phải cố gắng kéo tôi đi.

"Chẳng trách mấy ngày này anh ngoan thế, đánh không mở miệng, chửi không đánh

trả, hóa ra có âm mưu khác!" Tôi thấp giọng cảnh cáo: "Anh đừng có đùa

với lửa, cẩn thận Chí Chí lột da anh."

Trang Hôn Hiểu áp tai lên cửa, nhướng mày: "Chỉ sợ cô ấy không có cơ hội này."

Quả nhiên, trong phòng khách vang lên giọng Chí Chí: "Anh đến làm gì?!"

"Tới đón em về." Không cần nói, đương nhiên là Hoa Thành.

"Nực cười, tôi về nhà mình hay không có liên quan gì tới anh?"

"Không phải về nhà em, mà về nhà anh."

"Nhà anh? Dựa vào cái gì mà tới nhà anh?"

"Sao, lên giường rồi liền giở mặt ăn quỵt hả?"

"Đàn ông các anh chẳng phải cũng thường dùng chiêu này?"

"Anh chưa từng dùng."

Hai người liền bước vào phòng ngủ, Trang Hôn Hiểu vội kéo tôi trốn vào trong tủ quần áo.

Nhìn qua khe hở của tủ, tôi thấy trên người Chí Chí chỉ quấn một cái khăn

tắm, tóc ướt đẫm, nước chảy xuống mái tóc vừa dài vừa xoăn của cô, có

cảm giác mê hoặc.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Hoa Thành

trong gương nói: "Chuyện hôm đó hoàn toàn là hiểu lầm, tôi lên giường

với anh chỉ vì muốn thoát khỏi anh, tôi cho rằng làm như vậy anh sẽ

không tới làm phiền tôi nữa."

"Không cần biết nguyên nhân gì,

kết quả mới là quan trọng, chẳng phải ư?" Hoa Thành bước tới đằng sau

Chí Chí, nắm một lọn tóc của cô, đặt lên mũi hít nhẹ: "Kết quả chính là, quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước."

Chí Chí không chịu

được, phẩy tay anh ta ra: "Xin anh! Chúng ta đều là nam nữ trưởng thành, bây giờ cũng chẳng phải thời đại phong kiến, lên giường 1, 2 lần coi là cái gì?"

Nghe xong, mặt Hoa Thành xuất hiện tầng sương lạnh: "Lên giường 1, 2 lần coi là cái gì á? Em thực sự nghĩ như vậy?"

Chí Chí bướng bỉnh gật đầu: "Không sai, em chính là nghĩ như vậy."

Giọng nói chưa dứt, Hoa Thành liền ôm lấy Chí Chí, vứt lên giường, sau đó

không đợi cô ấy hoàn hồn, liền nhanh chóng phủ phục lên. Chí Chí đương

nhiên sẽ không để người ta ức hiếp, lập tức phản kháng.

Hoa Thành, adrenalin chậm bài tiết chút à.

Tôi định chuẩn bị mở tủ quần áo bước ra ngăn cản, đằng sau liền xuất hiện đôi tay giơ ra, kéo tôi trở lại.

Trang Hôn Hiểu bịt chặt miệng tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: "Em muốn bọn họ lúng túng chết mất à?"

Lúng túng chết còn hơn nhìn Chí Chí bị cường bạo!

Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng sức Trang Hôn Hiểu mạnh quá, thít tới nỗi suýt

chút gãy xương, phí lực, cuối cùng tôi tìm đúng thời cơ, dùng tay chọc

đằng sau một cái thật mạnh. Chỉ nghe thấy anh rên thầm một tiếng, buông

lỏng giam cầm tôi.

Tôi đang muốn mở cửa tủ mở miệng hét to dừng tay, nhưng thấy tình cảnh trong khe, lại nuốt lời nói xuống.

Muộn rồi.

Vận động pit tông... đã.... bắt đầu rồi Tôi cuộn tròn trong đống to quần áo, đầu như bị nổ, ngơ ngẩn nghe sự tương hỗ.... của Chí Chí và Hoa Thành.

"Biến thái! Anh ra đi! Ra đi!" Cũng là nói, đã... vào trong rồi.

"Khi làm việc này, dùng miệng nói chính là giết chết phong cảnh." Hoa Thành

nói xong liền phong kín miệng Chí Chí, bởi vì Chí Chí chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư .

"A!" Hoa Thành đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng.

Sao vậy? Sao rồi? Tôi vội vàng dựng đứng tai.

Tiểu Hoa nhà anh ta bị gãy rồi, trẹo bị thương rồi, thể xương xốp gãy rồi?

"Bỏ miệng anh ra, không em gắn đứt lưỡi anh!" Chí Chí lại nói chuyện rồi, xem ra vừa nãy cắn là môi.

"Lẽ nào em không biết phản kháng như vậy càng thu hút "hứng tình" của đàn ông?" trong giọng Hoa Thành hàm ý cười.

"Chẳng trách anh muốn em thưởng thức?" Chí Chí cắn răng nói.

"Thực ra, em cũng rất thích... chẳng phải ư?" Hoa Thành nói nhỏ, giọng nói

cuốn hút, hơn nữa... còn quyến rũ nữa, khiến tôi đỏ mặt tía tai.

Chí Chí thốt ra một câu từ kẽ răng: "Anh, đúng... là... cặn bã!"

Hoa Thành không để ý, chỉ nói khẽ: "Còn em, lại là người phụ nữ của kẻ cặn bã."

Anh dùng lực, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu khẽ của Chí Chí...

Sau đó thế giới yên tĩnh.... Từ ý nghĩa nào đó mà nói.

Bởi vì, hai người tuy dừng cãi nhau, nhưng đổi thành dùng từ ngữ khí và từ tượng thanh cấu thành đối thoại rất đặc biệt.

Ví dụ như Chí Chí cắn chặt môi, nói: "A... ư...ư....ư...a...."

Hoa Thành liền đáp lại: "xi xi ....ư .... ua.... Xi xi..... âu

Điều vui mừng duy nhất là hai người bọn họ không biểu đạt tình cảm tới nỗi

thốt ra từ tiếng anh: R......o......o......m *( phát âm tiếng anh từng

âm tiết nhé!)

Nếu không chắc tôi sẽ xuất huyết mạch máu não.

Thực ra, chỉ cần nghe kĩ một chút, tần suất Hoa Thành sử dụng dường như... chín nông một sâu.

Quả là nhân tài.

Đang hết sức chăm tâm vào hai người trên giường, tiếng thở đằng sau thô ráp, tôi chầm chậm quay đầu, thấy sự hắc ám, ánh mắt Trang Hôn Hiểu trở nên

xanh mờ mờ, nhìn tôi chăm chú.

Ánh mắt đó, giống như con sói bụng đói cồn cào, hận không nhào lên ăn tươi nuốt