Lắng Nghe Trái Tim Anh

Lắng Nghe Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322120

Bình chọn: 9.5.00/10/212 lượt.

vào động vật nhỏ có được hay không hả, ai mà biết con chuột kia không nhịn được muốn đi toalet chứ?

Trên thực tế, không ai biết dụng ý của Đường Quan Vũ xét hỏi cô là vì cái gì? Tất cả mọi người đều hiểu lầm anh rồi.

Anh cũng không muốn làm khó dễ cô, chỉ là anh không biết giải thích, cũng không biết giải thích từ đâu, anh chỉ làm đúng chuyện. Khi phát hiện cô gái nhỏ kia xuất hiện ở hiện trường công kiên thì trong lòng anh vừa sợ vừa nghi, không hiểu cô đến nơi này để làm cái gì? Cô gái sạch sẽ lại đơn thuần như cô không nên xuất hiện ở nơi đó.

Khi cô vươn tay ra muốn cầm lấy nắm cửa thì trái tim anh thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức gần như nhảy ra ngoài. Anh cũng không biết vì sao mình lại kích động như vậy, bởi vì cô căn bản không biết mình đang làm gì.

Trực giác phá án nhiều năm nói cho anh biết, cô tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ đoán trúng cô gái kia bị giấu ở trong phòng tối sau bức tường, nhất định cô đang giấu giếm cái gì đó.

Nhưng khi cô vì bảo vệ con chuột hamster màu vàng trong tay mà kháng nghị lại anh, thậm chí còn rơi cả nước mắt, quả thực anh bị mê hoặc rồi.

Đó không phải là giả vờ, cô thật sự tức giận khi anh dọa động vật nhỏ kia sợ hãi.

Anh thân là nhân viên cảnh sát trong tổ phích lịch, đã được huấn luyện qua tâm lý tội phạm và ngôn ngữ tứ chi, hoàn toàn không cảm thấy cô có bất kỳ chột dạ nào.

Chẳng lẽ là anh đa nghi?

Cô lên án anh, khiến trong lòng anh dâng lên một cỗ phiền muộn, rất muốn làm chút chuyện gì đó để phát tiết.

"Nói, cây súng này ở đâu mà có!"

"Làm ơn đi ông anh, làm sao tôi biết được chứ, là tự nó chạy vào trong túi áo của tôi, tôi bị vu oan."

Đường Quan Vũ dừng bước lại, ánh mắt bắn tới bên kia, lóe lên ánh sáng nguy hiểm, chỉ thấy một gã phạm nhân đang bắt chéo chân, miệng méo mắt nghiêng, thái độ cà lơ phất phơ, bộ dáng mười phần đáng đánh đòn đang trả lời cảnh sát thẩm vấn gã.

"Ít nói nhảm đi, có tin tao xử mày không!"

"Anh cảnh sát à, tôi không sợ anh dọa tôi đâu, hàng năm cha tôi góp không ít tiền cho nghị viên. Nếu như các anh muốn tiền thì đến tìm cha tôi là được rồi, cần gì phải làm khó tôi chứ?"

"Má nó, mày dám hối lộ cảnh sát!"

"Đây không phải là hối lộ, là quyên tiền, không phải đám cảnh sát các anh rất nghèo sao? Được được được, tôi sẽ gọi cho cha tôi quyên nhiều thêm chút cho cục cảnh sát, không phải là được rồi sao."

"Mày ——"

Đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, nhìn chằm chằm vào Đường Quan Vũ đấm một quyền vào mặt bàn. Một đôi mắt ưng đằng đằng sát khí đang lườm gã vô lại đang bắt chéo chân ngồi ở trên ghế kia.

Sắc mặt anh âm lãnh, cả người tản ra hơi thở tới từ địa ngục, nhếch miệng tạo nên đường cong tà mị, lạnh lùng nói với gã vô lại kia: "Chúng tao không thiếu tiền, nhưng rất thiếu người quyên máu, quyên tủy xương."

Anh bẻ các ngón tay kêu rớp rớp, âm thanh giống như khớp xương bị một cây gậy đánh gẫy, đôi mắt hung tợn trừng lên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào gã vô lại, phát ra hàn ý thấm nhập vào trong linh hồn đối phương, khiến nụ cười của đối phương cứng ngắc bên khóe miệng, từ từ hiện ra vẻ sợ hãi, từng chữ từng chữ mang theo sự uy hiếp nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phát ra.

"Chúng tao còn thiếu người quyên gan, thận, tim, da cấy, giác mạc sống, nếu như mày muốn quyên, tao cực kỳ hoan nghênh tâm ý giúp đỡ của mày."

"Này —— anh muốn làm gì —— đừng —— đừng tới đây —— có ai không —— ngươi đâu —— a ——"

Muốn con dao được sắc bén, nhất định phải mài.

Muốn quả đấm cứng rắn, cũng cần phải mài.

Hiện tại anh rất ngứa tay! Vô cùng ngứa!

Chỉ cần An Hân Hân không có lớp học, cô sẽ đến quán cơm phụ với ông nội bà nội.

Cô cùng Tiểu Song, Tiểu Vân ba người phục vụ đến tối mày tối mặt, còn có bốn trợ thủ tốt nhất là Nữu Nữu, Harry, Haru và Lily cũng tận trung với cương vị công tác đi qua đi lại ở trong tiệm, đồng thời có thể thông báo bất cứ lúc nào.

Mèo Lily ngồi ở trên quầy, thân hình tròn vo giống như mèo chiêu tài rất được mọi người yêu thích, nó nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trong quán ăn, chỉ cần có hành động dị thường, sẽ lập tức nhắc nhở An Hân Hân.

Lyli phóng mắt lại, đây là phản ứng lúc cô mèo phát hiện tình trạng khác thường.

"Hân Hân, khách bàn số chín có vấn đề."

Hân Hân vừa mới thanh toán tiền cho khách xong, ngẩng đầu lên nhìn khách ở bàn số chín, sau đó lại nhìn sang Lily.

"Hắn ta thế nào?"

"Hắn bỏ hai sợi tóc vào trong canh."

Đầu tiên là An Hân Hân sửng sốt một chút, sau đó xụ mặt xuống: thị giác của mèo rất tốt, một con sâu nhỏ xíu bò ở trong góc trên trần nhà cũng thấy được. Cô luôn tin vào lời của mèo Lyli cho nên đã chuẩn bị tâm lý.

Quả nhiên không bao lâu, liền thấy vị khách kia gọi Tiểu Vân lại, giống như đang oán trách cô ấy, còn Tiểu Vân lại vội vàng chạy đến quầy.

"Hân Hân, khách bàn số chín nói trong canh có tóc."

An Hân Hân không hề khẩn trương như Tiểu Vân, mà là rất nổi giận. Đối với loại chuyện nhàm chán này đã cảm thấy cực kỳ không thể kiên nhẫn nổi nữa rồi.

"Lại tới nữa, những gã thối tha đó không có chuyện tốt khác để làm sao? Chỉ thích tới đây gâ


80s toys - Atari. I still have