XtGem Forum catalog
Lắng Nghe Trái Tim Anh

Lắng Nghe Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321671

Bình chọn: 9.5.00/10/167 lượt.

g cao lớn đi vào quán ăn của bọn họ, mà khi người đàn ông này xuất hiện thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía anh ta.

Muốn xem nhẹ người đàn ông này rất khó, bởi vì trên người anh ta tản mát ra khí thế "không dễ chọc", vóc người của anh cao lớn cường tráng, màu da ngăm đen, mặc áo Tshirt màu đen bó sát, tôn lên cơ ngực rắn chắc của anh.

Cánh tay của anh cũng rất có lực, nhìn cánh tay tráng kiện kia cũng biết có luyện tập qua, trên mặt mang mắt kính màu đậm, khiến người ta không thể nhìn thấy cặp mắt sau mắt kính, đường cong gương mặt kiên cường cùng đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng, không có nụ cười, vẻ mặt lạnh lủng, tản mát ra hơi thở nguy hiểm đủ để cho người ta đổ mồ hôi lạnh.

Đôi mày thanh tú nhỏ dài của An Hân Hân kề sát mi tâm*, nụ cười trên mặt cũng mất đi. Cô biết vì sao lại Tiểu Song khẩn trương như vậy, bởi vì người đàn ông này tám phần là đồng bọn của đám lưu manh đến phá rối ba ngày trước, đến bây giờ Tiểu Vân và Tiểu Song vẫn còn sợ hãi, chỉ tiếc lúc đó cô không có ở nhà, nếu không cô tuyệt đối sẽ cho những người đó đẹp mặt. (* điểm giữa hai đầu lông mày; ý ở đâu là nhíu chặt mày á)

"Hân Hân… Người đó…"

"Các cậu phụ trách những bàn khác đi, người đó để tớ ứng phó." Phân phó Tiểu Song và Tiểu Vân tiếp tục làm việc, cô cầm lấy thực đơn đi đến bàn số mười, Nữu Nữu cũng tận trách đi theo sau lưng chủ nhân.

Cô đi đến trước mặt người đàn ông đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc đã thay bằng nụ cười mê người lúc đầu.

"Anh muốn gọi cái gì ạ?"

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt đề phòng của cô, kính râm trên mặt khiến cô không thể nhìn rõ cả khuôn mặt anh, thâm sâu khiến người ta có chút sợ hãi, cô ép mình không thể lùi bước, nếu như anh cố tình đến đến phá rối, cô cũng sẽ cho anh ta mất mặt.

Lúc này cô mới chú ý tới, người đàn ông này không phải đi một mình, anh còn mang theo một con cho sói.

Con chó này cũng giống như chủ nhân của nó, sắc mặt đông lạnh, không có chút tùy tiện, toàn thân cũng tản ra khí thế không dễ chọc, mà cặp mắt rét lạnh của con chó kia đang liếc nhìn chằm chằm vào Maltese nhỏ xinh.

Nữu Nữu hoàn toàn cảnh giác, đối mặt với con chó cao lớn cũng không khỏi dựng đứng lông lên, nhưng nó là con chó trung thành, nó phải bảo vệ chủ nhân, cho dù con chó trước mặt lớn gấp hai nó, nó cũng ép mình nâng cao cằm, nghênh đón cái nhìn sắc bén của con chó đó.

Chủ nhân và chó trung* của hai bên, cứ như vậy mà tám con mắt giằng co lẫn nhau. (* chó trung là con chó trung thành)

Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt đề phòng kia quan sát một lát, trầm giọng đáp: "Hai phần cơm thịt dê nướng." Giọng nói thanh lãnh hùng hậu, đủ có tính uy hiếp giống chủ nhân của giọng nói.

"Cơm thịt dê nướng phải không? Chờ một chút sẽ có." An Hân Hân xoay người đi về phía phòng bếp, còn Nữu Nữu cũng theo sát ở sau lưng chủ nhân.

Sau khi thông báo cho bà nội xong, Tiểu Song đi tới bên cạnh cô khẩn trương hỏi: "Anh ta có gây khó dễ cho cậu không?"

"Không có, anh ta chỉ gọi hai phần cơm nướng thôi."

"Anh ta nhất định là đến phá rối."

"Đừng khẩn trương, quan sát trước rồi hãy nói."

Cô an ủi Tiểu Song duy trì bình tĩnh, đồng thời cũng cặn kẽ chú ý nhất cử nhất động của người đàn ông đeo kính.

Quán cơm này của bọn họ bởi vì buôn bán tốt, nên khiến cho đám du côn lưu manh ngấp nghé. Bọn chúng bắt chẹt thu phí bảo hộ, mặc dù bọn họ báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát cũng không thể bảo vệ bọn họ 24/24, chuyện này khiến cho ông nội bà nội vô cùng phiền lòng, nhưng hai cụ già lại không muốn để cho cô lo lắng, nếu không phải Tiểu Song và Tiểu Vân len lén nói cho cô biết thì cô thật sự không biết có chuyện này xảy ra.

Ông bà nội là người mà cô yêu quý nhất, cho nên cô nhất định phải bảo vệ bọn họ, hôm nay cô đến đây cũng đã có chuẩn bị, nếu như người đàn ông đeo kính râm đó dám gây chuyện, cô lập tức sẽ ghi hình anh ta lại để làm chứng cớ, trừ giao cho cảnh sát ra, còn phải post lên mạng, đồng thời giao cho đài truyền hình đưa tin để công chúng cả nước xem, để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của lưu manh.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính râm đó, cơm thịt dê được đưa đến trước mặt anh, anh động đũa, chuẩn bị dê vào miệng cọp, ăn từng miếng thịt dê, ăn từng ngụm cơm, lúc anh ta ăn cơm thật đúng là như bị bỏ đói một tháng, ngay cả con chó của anh ta cũng giống vậy.

Không tới hai ba phút, chủ nhân và sói đều giải quyết sạch phần cơm thịt dê của mình, chỉ còn lại xương, ngay cả cơm không chừa lại một hột.

"Ôi chao… Anh ta ăn nhanh thật đấy..." Tiểu Song thấp giọng chắc lưỡi hít hà, An Hân Hân thấy cũng phải trợn mắt há mồm. Lúc này, người đàn ông đeo kính râm đột nhiên nhìn về phía các cô, Tiểu Song và Tiểu Vân sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

"Anh, anh ta đang nhìn lại đây!"

"Trời ơi, anh ta đang vẫy tay kìa! Làm sao bây giờ Hân Hân?"

Đúng vậy, người đàn ông này chẳng những gì về phía các cô, còn giơ cao một tay bảo các cô đi qua.

Tiểu Song và Tiểu Vân đã sợ đến mức mất bình tĩnh, chỉ có Hân Hân vẫn cố gắng giữ tĩnh táo như cũ.

"Đừng sợ, hai cậu đi đến bàn số