
ng được? Ta đột nhiên cảm thấy rất muốn cười nhưng việc ta có thể làm chỉ là lấy tay đẩy hắn ra!
“Hoàng thượng! Xin ngài tự trọng! Nô tỳ đã là người của Thái thượng hoàng!” Ta nói xong, liền cúi đầu xuống khóc .
Sắc mặt Đường Vấn Thiên đại biến, lui về phía sau mấy bước, nói với Đường Vấn Thiên, “Có chuyện này thật sao? Vấn Hiên, ta phải nghe ngươi nói!”
Đường Vấn Hiên trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Là chuyện buổi tối hôm qua! Đại ca! Chỉ là không muốn phải ngủ 1 mình!” Câu nói kế tiếp, hắn cũng không nói lên điều gì rõ ràng, không biết là cố ý y là vô tình, nuốt nửa câu, nói nửa câu như vậy càng làm cho việc này tăng thêm tính chân thật
Đường Vấn Thiên chuyển tầm mắt sang Thuỵ Triệt, Thuỵ Triệt gật đầu với hắn, tỏ vẻ chuyện này đúng là có thật!
Sắc mặt hắn thoáng cái trắng bệch! Vốn là không cam lòng! Không ngờ rằng ta ta sẽ động thủ với Đường Vấn Hiên! Phải không?
Hắn hít sâu mấy hơi, một hồi lâu sau mới nói, “Ngươi đã đã thị tẩm vậy thì là người một nhà rồi! Nhưng trong hoàng gia thì phải có lễ phép! Bây giờ, ngươi đưa tóc cho ta xem 1 chút!” Hắn đưa tay về phía ta.
“Nếu Hoàng thượng nhất định phải xem thì nô tỳ sẽ đưa cho Hoàng thượng xem! Chỉ là, nếu Hoàng thượng phát hiện ra kim long ngọc (ngọc rồng bằng vàng) thì Thu Vũ sẽ tìm cái chết để tránh liên luỵ đến Thái thượng hoàng! Nhưng nếu không phát hiện ra kim long bội thì đến lúc đó xin Hoàng thượng làm chủ, trả lại sự trong sạch cho nô tỳ!” Ta vẫn cứ cúi đầu đứng đó.
Hắn thấy ta như thế, ngẫm lại lời nói của ta thì cũng thấy có lý, liền không thể làm gì khác hơn ngoài việc gật đầu.
Ta cố nén ý cười bên môi, chậm rãi xoả tóc ra!
Mái tóc dài 3 thướt, óng ánh mà đen nhánh. Từ ngọn tóc cho đến chân tóc, không hề nhìn thấy bóng dáng của nửa hạt kim long ngọc!
3 người bọn hắn cơ hồ là nín thở khi nhìn vào mái tóc dài của ta! Đến lúc này, ta mới phát hiện, nguyên lai ta lại đẹp đến như vậy; tóc của ta thật ra lại đẹp đến như vậy! A! Ta cười thầm trong lòng.
Đường Vấn Thiên thở dài, nói nhỏ, “Không phải! Ngươi không phải là nàng! A! Diệp Dược Nô ơi là Diệp Dược nô, đến tột cùng là ngươi cầm kim long bội của ta chạy đi đầu rồi?” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Nếu nhiên là ta thì đã xuất cung rồi!” Ta nhẹ giọng nhắc nhở .
Hắn ngẩn người, nhìn vào gương mặt của ta một hồi lâu mới nói, “Nguyên lai là nàng ta dịch dung thành ngươi! Tính sai rồi! Tính sai rồi!” dứt lời, hắn liền vỗ vỗ trán, lời nói chứa đầy vẻ ảo não.
“Nàng ta xuất quỷ nhập thần, lại tinh thông thuật dịch dung, có biến mất thì cũng là chuyện bình thường! Hoàng thượng cần gì phải thương tâm như vậy? Lần sau lại truy bắt là đượcrồi!” Thụy Triệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm!
“Đúng vậy! Hoàng huynh, trong khoảng thời gian này, hằng ngày ta đều uống thuốc, hẳn là có thể kéo được thời gian sống thêm 1 ít! Hơn nữa, lần này nếu đã cho Thu Vũ thị tẩm thì không thể hành xử tuỳ ý như vậy được! Hoàng huynh cứ yên tâm!” Đường Vấn Hiên cười yếu ớt.
Đường Vấn Thiên híp mắt nhìn hắn một hồi lâu, “đệ thật sự chiêu nàng thị tẩm rồi? Hay nàng quyến rũ ngươi? Thấy thế nào thế nào không giống! Đệ đệ của ta giống hệt như thần liền, không giống với người như thế! Thấy thế nào cũng không được! Vấn Hiên! Sức khoẻ của đệ không tốt, không nên quan hệ với phụ nữ nhiều quá! Không bằng ta tống nàng xuất cung!”
Ta nghe được thì thấy tức giận trong lòng. Thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Một hồi lâu sau mới cười lạnh, nói, “Nô tỳ tự biết dung mạo mình cực xấu. Không xứng với Thái thượng hoàng giống như thần tiền! Chỉ là, thiên hạ to lớn mà người phụ nữ đầu tiên của Thái thượng hoàng chính là nô tỳ! Đây có thể coi là phúc khí của nô tỳ rồi!” Ta nói xong rồi lấy chiếc khăn trắng dính máu đỏ ra từ ngực áo, đưa lên mũi, ngửi nhẹ.
Một hồi lâu sau mới nói, “Trên chiếc khăn này còn lưu lại mùi hương của ta và Thái thượng hoàng! A! Các ngươi cũng quá coi thường Thái thượng hoàng rồi! Có 1 vài phương diện Thái thượng hoàng làm rất tốt!” Ta nói rồi xấu hổ cúi đầu xuống!
Đường Vấn Thiên và Thuỵ Triệt bị ta làm cho ngây ngốc! Đường Vấn Hiên thì cúi đầu ho khan, ra hiệu cho ta không nên nói!
Mà ta, bị Đường Vấn Thiên khinh thị đến mức như vậy cũng sớm đã tức giận đến cực điểm, sao lại không phản kích chứ?
“Đại ca! Hay là trở về đi! Ngày mai là các phi tử của phụ hoàng được an bài cho xuất cung rồi ! Sự việc sẽ bề bộn đấy” Đường Vấn Hiên thấy tình hình không ồn nên vội vàng lảng sang chuyện khác.
Xuất cung! Nói như vậy thì việc thay đổi tổ chế của hắn đã thành công rồi? Không thể nào! Không phải đã nói rằng từ xưa đến nay không ai có thể thay đổi tổ chế thành công hay sao? Tại sao hắn vừa lên ngôi là liền có thể thay đổi? Hơn nữa, lão hoàng đế có nhiều phi tử như vậy mà sao lại chỉ có mình Tuyên phi là phải chết?
Hả! Đúng rồi! Ta bừng tỉnh nhận ra, hắn cư nhiên đã hi sinh Tuyên phi để hoàn thành chuyện này!
Mặc dù ta không biết mục đích của hắn rốt cuộc là gì nhưng ta biết hắn đích thực đã làm được rồi! Làm được việc mà từ xưa đến nay chưa có 1 hoàng đế nào có thể làm!
Đường Vấn Thiên đáp ứng, định đỡ ta dậy nhưng ta vẫn cứ cu