Lãnh Cung Hoàng Hậu

Lãnh Cung Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210650

Bình chọn: 8.5.00/10/1065 lượt.

in sao? Ngươi cho rằng ta là đồ đần sao? Đứng lên! Đứng lên!” Hắn vỗ mặt của ta .

Ta trở mình, tiếp tục ngủ. Rất mệt, không nên ầm ĩ ta!

Tay ta được người khác cầm lấy để bắt mạch. Ta biết, ta biết, nhưng ta không muốn tỉnh lại, không phải vì muốn trốn tránh, tuyệt đối không phải! Chỉ là, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi 1 chút, chi bằng bây giờ tranh thủ tận hường! Chỉ cần ta nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ tự động tỉnh dậy! Thật sự! Không nên ầm ĩ ta! Không nên, không nên ầm ĩ!

“Không có việc gì nữa! Chỉ là hơi mệt chút mà thôi! Không có việc gì đâu!” Nam nhân đó nói.”Không chết được!”

Nam nhân kia lấy tay xoa mặt ta , hắn thở dài bên người ta, “Nhìn thấy ngươi như vậy, thật là không quen! Ngươi hẳn là 1 nữ tướng giàu sức chiến đấu, nguyên lai, nữ tướng quân cũng chỉ là 1 người bình thường mà thôi! Cũng chỉ vì 1 căn bệnh nho nhỏ mà trở nên mệt mỏi, muốn trốn tránh người khác! Mất đi Tuyên Tuyết Tán thật sự làm ngươi thương tâm đến vậy sao? Thương tâm đến mức phải dùng cả cách này để trốn tránh? Có 1 ngày nào đó, tình yêu mãnh liệt này của ngươi sẽ chuyển đến bên người ta hay không? A! Có thể không? Rất đáng chờ mong đây! Còn chưa đủ! Số lượng còn chưa đủ! Chờ đến khi ta đấu với ngươi đủ rồi thì ta sẽ nói với ngươi lý do tại sao ta lại đối xử với ngươi như vậy! Nếu biết được điều đó……. thì không biết ngươi sẽ thế nào đây?” Hắn nuốt vào nửa câu nói phía sau

Chết tiệt! Đừng có 1 mực ầm ĩ bên tai ta như vậy! Rất chán ghét! Ta lấy tay muốn che tai lại.

“Đại ca, hay là để cho nàng nghỉ ngơi đi! Nhìn bộ dạng của nàng, trong 1 thời gian ngắn thì chưa thể tỉnh lại đâu! Ngày mai khi huynh tới thì chắc là nàng đã tỉnh rồi!” Thanh âm của Đường Vấn Hiên thật êm ái, thật dễ nghe.

“Số lượng còn chưa đủ! Còn chưa đủ! Còn rất lâu mới đủ được! Ngươi nói, tại sao ta chỉ có thể làm như vậy? Vấn Hiên, ngươi nói cho ta biết!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập thống khổ! Hắn đang thống khổ cái gì! Thấy ta như vậy, hắn nên rất cao hứng mới phải?

A! Đúng rồi! Chắc là hắn đang nghĩ: nếu ta chết thì hắn sẽ mất đi 1 món đồ chơi, không đúng sao? Cho đến nay, ta vẫn luôn là món chơi của hắn! A! Chỉ là, hắn không ngờ rằng món đồ chơi này cũng có lúc ngã bệnh! Ta nhớ đến lúc trước ở Tuyên thành hằn có cho ta uống 1 loại thuốc nào đó! Ta nghĩ, hẳn là hắn không muốn món đồ chơi này nhanh như vậy mà đã chết đi!

“Ai cần ngươi giở vờ hảo tâm!” Ta thét chói tai tỉnh lại, chảy mồ hôi lạnh căm tức hắn. Trong mắt hắn loé lên tia kinh hỉ, cũng có chút bất đắc dĩ!

“Ngươi tỉnh dậy! Tỉnh dậy thì tốt rồi! Tiểu Quyên, đi chuẩn bị một ít thức ăn! Nô phi nương nương muốn ăn cái gì!” Đường Vấn Hiên vô lực cười nói.

Tiểu Quyên tuân lệnh quay đi.

“Tỉnh dậy là tốt rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi chết chắc rồi! Thu Vũ đồ nhi!” Lâu Nhạc Khanh cười nói, lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán. Chậm rãi thu thập hòm thuốc lại.

“Nói như vậy thì sẽ không chết tồi? Ta tưởng rằng ngươi đã chết! Ta thật sợ, sợ sau khi ngươi chết, ta không còn có thể lấy việc hành hạ ngươi để làm thú vui! Ngươi biết, con người mà không có đối thủ thì luôn tịch mịch!” Hắn cười, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp. Lấy tay xoa gương mặt của ta , “ta còn muốn chiêm ngưỡng gương mặt xinh đẹp này nhiều hơn 1 chút, sao có thể để ngươi chết sớm như vậy được?” Hắn lạnh nhạt nói.

Ta gạt tay hắn ra, cả giận nói, “Như thế nào? Đường quốc chủ nhàn rỗi đến mức ngay đến cả việc sinh tử của người khác mà cũng phải tự tay trông nom sao? Ăn no không có việc gì làm? Hậu cung của ngươi nhiều phi tử như vậy, mỗi ngày đi sủng một người,cũng đủ làm ngươi bề bộn rồi! đến chỗ ta làm gì? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ trốn?”

Đường Vấn Hiên che miệng ho nhẹ, cố gắng nén cười, một hồi lâu mới nói, “Ta cũng cảm thấy như vậy! Đại ca, dù sao thì trong hậu cung còn nhiều phụ nữ! Mấy ngày nữa, nô phi nương nương sẽ vào ở trong Dược Nô cung rồi. Đến lúc đó, đại ca muốn đến Dược Nô cung lúc nào cũng được!” Câu nói cuối cùng, hắn cơ hồ phải cắn răng mà thốt ra!

Đường Vấn Thiên! Nhìn đệ đệ yêu mến nhất của mình thống khổ, trong lòng ngươi thấy dễ chịu sao? Rõ ràng là rất yêu thương hắn sao lại làm ra những việc gây tổn thương hắn như vậy!

Đường Vấn Thiên oán hận liếc nhìn ta 1 cái, một hồi lâu sau mới nói, “Nếu tân phong Nô phi của ta đi đời nhà ma thì thật uổng công sức ta bố trí! Nếu ngươi chết bất thình lình như vậy thì ta sẽ rất thương tâm! Không phải sao?” Thanh âm của hắn rất lạnh, giống hàn băng vào mùa đông, đủ để đông chết bất kỳ người nào. Nhưng những người đó, không bao gồm ta.

Đang định nói thì Lâu Nhạc Khanh đã thở mạnh 1 hơi, “Nếu sớm biết đồ đệ của mình xinh đẹp như vậy thì ta đã theo đuổi!Nếu thế thì bây giờ còn đến phiên Vấn Thiên sao? Cũng là này tiểu đồ nhi Thu Vũ không tốt, cư nhiên lại vẽ lên mặt mình đầy nốt ban đỏ, vừa vào cung đã doạ cho ta sợ té ngựa! Người làm thầy như ta, quyết phải theo đuổi 1 lần! Ít nhất mà nói thì cả đời này cũng sẽ không phải tiếc nuối, không phải sao? Bây giờ, ngươi mau trả lại thân phận như cũ cho nàng!” Hắn hô ta. Ta phát hiện chiếc nhẫn ngọc biết đổi màu của hắn đã từ trắng


XtGem Forum catalog