XtGem Forum catalog
Lãnh Cung Hoàng Hậu

Lãnh Cung Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211152

Bình chọn: 9.5.00/10/1115 lượt.

điểm!

Ta cũng không nên luỵ tình mà đau buồn rồi! Ít nhất mà nói thì nam nhân ta thích hay nam nhân ta ghét, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỗi mình 1 người trước mặt!

Không! Ta còn không thể xác định! Còn không thể xác định hắn có phải là Tuyên hay không!

Thế này là thế nào đây! Nếu hết thảy giống như ta suy nghĩ thì Tuyên Tuyết Tán bên ngoài kia là ai? Người mà làm cho Đường Vũ Hiên dùng hết tâm cơ để bảo vệ là ai?

Đường Vũ Hiên không phải là đồ đần. Nếu nhiên hắn biết Tuyên Tuyết Tán chính là Đường Vấn Hiên thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?

Hả! Tuyên Tuyết Tán rất ít khi quay về Tuyên thành. Được rồi!

Vốn đang tưởng rằng vẫn còn đang trấn thủ biên cương, nhưng không ngờ tất cả đều là kế hoạch của Đường Vấn Thiên! Thế thì có thể giải thích cho việc tại sao Đường Vấn Thiên muốn xử trảm Tuyên Tuyết Tán rồi! Bởi vì hắn đã làm hoàng đế, không thuận tiện để tiếp tục giả mạo Tuyên Tuyết Tán, cho nên hắn mới diễn trò như vậy!

Bản thân ta muốn nhìn xem hắn có phải giống như những gì ta đã nghĩ không! Nếu đúng là như thế thì ta nên đáp lễ hắn như thế nào đây? Quả nhiên là hao tâm tổn trí đây!

Thấy hắn ôm ta trở về, đám người trong Dược Nô cung đồng loạt quỳ rạp xuống đất, miệng hô vạn tuế. Hắn không lên tiếng, chỉ ôm ta đi thẳng vào phòng!

Ngày hôm qua buổi tối hắn vừa nổi giận đùng đùng lao ra khỏi đây, bây giờ lại ôm ta trở về! Sao mà hắn lại không biết xấu hổ? Ta thầm nghĩ trong lòng. Hài lòng chứng kiến khoé môi của hắn rủ xuống vài phần! Ha ha! Hắn quả nhiên không phải như hắn biểu hiện ra ngoài – không chút động lòng!

Rất muốn cười nhưng lại nhủ chính mình phải nhịn xuống! Hả! Ta nên vạch trần ngươi ngươi như thế nào cho đáng đây? Đường Vấn Thiên! Lúc này trong lòng ta không thấy ảo não, không thấy bị tổn thương, nếu có thì cũng chỉ có đấu chí hừng hực!

Bị địch nhân của mình hại cho bi thảm như vậy, thất bại như vậy là đã rất thương tâm rồi! Ta không nên yếu đuối như thế! Xé hồng sa che mặt ra, ta nói với hắn, “Hoàng thượng có phải là thấy vết thương trên mặt ta rất xấu hay không?”

Hắn sửng sốt, buông ta xuống, nhìn thoáng qua, khóe môi khẽ động đậy một chút, “Rất xấu!” Hắn tất nhiên là không muốn nhìn đến vết thương của ta vì vết thương này cũng đã đả thương tới sự tự tôn của hắn, phải không?

“Hôm qua Hoàng thượng đâu có nói như vậy! Hôm qua, Dược Nô nhớ kỹ là Hoàng thượng có nói khuôn mặt này rất xinh đẹp! Thế nào? Nhanh như vậy mà đã thành xấu rồi sao? Thế thì phải làm sao vậy?” Ta cầm lấy tay hắn, đưa lên, ấn vào chỗ vết thương trên mặt! Máu, cứ như vậy mà rơi xuống từ đầu ngón tay của hắn!

Hắn kinh ngạc. Rút tay về theo bản năng như lại bị ta giữ chặt không tha. Mắt ta nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.”Như thế nào? Đường quốc chủ cũng sợ sao? Sợ gương mặt của Diệp Dược Nô như vậy? Chỉ là, Đường quốc chủ có biết: nơi đau đớn nhất của Diệp Dược Nô lúc này không phải trên mặt mà là trong tâm?” Ta cầm tay hắn, dời qua trước ngực mình.

Nơi đó có 1 vết thương rất cũ, mơ hồ nhói đau.

Đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào ta, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là ngây ngẩn nhìn ta , không lên tiếng. Tay của ta chậm rãi xoa xoa ngực hắn, ôn nhu tựa đầu vào trước ngực hắn. Đôi môi đỏ mọng nhiễm ý cười mị hoặc. Nói nhỏ, “Hôm nay, lời ta nói trong Xuất Vân điện đều là thật! Như thế nào? Có phải ta dã làm ngươi sợ hãi không?”

Hắn ngẩn người, hiển nhiên không biết nên phản ứng như thế nào! Tay của ta vỗ về gương mặt hắn rồi chậm rãi dời xuống. Hài lòng chứng kiến trái cổ của hắn lên xuống liên tục.

“Diệp Dược Nô! Ngươi đã quên ngày hôm qua ngươi đối xử với ta như thế nào? Sao mới chỉ có 1 ngày mà đã trái ngược lại rồi?” Hắn nói bằng giọng khàn khàn.”Chơi đùa với lửa là muốn tự thiêu!”

Ta mị hoặc cười, đẩy hắn ra. Mở cửa sổ, nhìn đám tro bụi bên ngoài. Buồn cười nói, “Bây giờ mở cửa sổ ra là đã nhìn thấy tro bụi rồi! Hả! Hoa mai nở, thật tương xứng với phong cảnh khó coi này!” Mặc dù phong cảnh này là do chính tay ta tạo thành! Nhưng bây giờ, xem ra, đã có chút hối hận!

Bên môi hắn nổi lên ý cười, chậm rãi tiêu sái đến bên người ta, cùng đứng sánh vai với ta.”Ta tưởng rằng ngươi sẽ ở bên cạnh Tuyên!” Trong thanh âm của hắn có chút gấp gáp!

Hắn đang khẩn trương cái gì? Ta không lên tiếng, quay đầu chỉnh đèn cho sáng hơn, hắn vô thanh vô tức đi theo bên người ta.

Ta cầm con dao lên, cắt đứt đây đèn. Hắn không lên tiếng, yên lặng quan sát từng động tác của ta.

Ta chớp mi. Lúc này, có thể là Dược Nhi đã tìm thấy Nhận Hỷ rồi! Nếu lý trí 1 chút thì nên trực tiếp đuổi cổ hắn ra! Nhưng bây giờ, ta đã rất muốn biết chuyện chân tướng sự thật đến phát điên rồi!

“Phải thêm chút dầu đây!” Ta cười nói. Xoay người, cầm cái bình nhỏ đựng dầu lại.

“Việc này để cho cung nữ làm là được!” Hắn yên lặng nhìn động tác của ta.

Ta cười nói, “Làm như vậy cũng là 1 niềm vui thú!” Ta cười, cẩn thận mở chai dầu ra, chậm rãi đổ vào .

Hắn như là đang mê muội quan sát động tác của ta. Chưa bao giờ ta và hắn yên lặng ở bên cạnh nhau như vậy. Hình như, loại sự tình này đã là trăm ngàn năm chưa xảy ra rồi! Khôn