
ồ là dùng hết tánh mạng của ta mà ngươi còn nói cái gì? Ngươi cái gì cũng không cần phải xen vào, mà lại cưỡng bức ta, hài tử lại có đến 5 phần giống hệt ngươi! Ngươi bảo ta sao có thể thích bọn chúng!” Ta cơ hồ là rống lên
Hắn ngẩn người, sắc mặt xanh mét, ôm ta vào lòng, lạnh lùng nói “Ngươi nói nhưng lời này, ta sẽ nghĩ là ngươi đang oán trách ta sao không đến thăm ngươi! Có phải là ngươi đã nghĩ tới ta rồi?” Hắn nặng nề nói
Ta cười lạnh nói, “Ta chỉ là muốn biết, nếu Hàn Mai không bắt cóc Tuyên Tuyết Nhi và thái hậu thì ngươi có đến Xuất Vân điện để thăm ta không?”
Hắn nâng cằm ta lên, cười nói “Nếu ngươi không phải là Diệp Dược Nô thì ta sẽ tưởng rằng ngươi đã mong mỏi ta tới thăm ngươi. Nhưng ta biết, ngươi sinh hài tử trong lúc ta không có mặt, mấu chốt là ngươi không muốn ta được tiêu dao sung sướng, phải không? Chỉ là, Nô nhi, ngươi biết không? Ta sớm đã đoán được đêm đó ngươi sẽ sinh hài tử, vậy nên không có tâm tư nào mà động phòng; nếu không phải là ta cho nàng ta cơ hội thì ngươi cho rằng, trong tân phòng, nàng ta sao có thể bắt được Tuyết Nhi? Ta đã rất sốt ruột, chỉ là ngươi không thấy được mà thôi!”
“Hừ! Nói ra thật dễ nghe” Ta vùi mặt vào trước ngực hắn. Không thể phủ nhận rằng sau khi hắn nói những lời này, ta thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc trước ta đã thấy rất kỳ quái, tại sao Hàn Mai có thể bắt được Tuyên Tuyết Nhi. Nguyên lai đúng là bởi vì như thế! Nếu như Đường Vấn Thiên đã muốn nàng bắt thì có lý do gì mà nàng không thành công đây?
“Nếu không, sao muội muội ngươi có thể biết là ngươi sắp sinh hài tử? Nếu không phải ta truyền tin ra ngoài thì nàng dựa vào cái gì mà biết!” Hắn lãnh đạm cười
“Ngươi? Như thế nào có thể?” Ta nghiêng đầu, hắn cư nhiên làm nhiều chuyện như vậy cho 2 cục cưng của ta?
“Bởi vì ngươi là Diệp Dược Nô nên lúc sinh hài tử phải có người quen tới chiếu cố! Nhạc Khanh thì không được bởi vì hắn là nam nhân; mụ mụ đỡ đẻ thì càng nguy hiểm, ta liền nghĩ tới phụ nữ của Diệp gia. Cũng may là nàng kịp chạy tới. Cũng coi như là thông minh!”
“Ngươi biết nàng đến Hoàng quốc?” Ta hoài nghi nói.
“Long Nộ đã sớm cảnh báo khắp các nước lớn. Nếu ai dám che giấu cho Diệp Hàn Mai thì là đối nghịch với Long Nộ. Thiên sơn vạn thuỷ cũng muốn khai chiến với ta!” Hắn cười nói
“Vì vậy, ngươi liền bán đứng muội muội của ta để thoát thân, phải không? Ta cứ thác mắc tại sao nam nhân kia có thể tìm đến nơi này! Đương Vấn Thiên! Ngươi là tên Vương bát đản!” Ta phát hoả giơ tay đánh hắn nhưng lại bị hắn dễ dàng tóm được
“Ta tin rằng chưa người nào muốn khai chiến với Long Nộ! Tên nam nhân này trong cuộc đời chưa bại trận lần nào. Hơn nữa, hắn thuộc về Trạch quốc. Nếu Hoàng quốc đanh hắn thì sẽ trở thành cuộc hỗn chiến giữa 14 nước đại lục và Trạch quốc. Một mình Diệp Hàn Mai mà đổi lấy hoà bình của 14 nước, tính toán như thế nào cũng là đáng giá! Bất quá, muội muội của ngươi sẽ không bị hắn bắt được dễ dàng như vậy!” Hắn lạnh lùng nói
“Ngươi bán đứng nàng là ngươi không đúng! Đường Vấn Thiên, ngươi không rõ đạo lý này sao? Không phải là vấn đề bắt được hay không bắt được; mà là, ngươi đã bán đứng ân nhân cứu mạng của 2 bảo bối!” Ta giận dữ hét
“Oa! Oa! Oa!”
Hài tử bị tiếng hô của 2 bọn ta làm cho bừng tỉnh, oa oa khóc lớn .
Thật đúng là hài tử phiền phức! Ta tức giận bước sang 1 bên, mặc kệ hắn. Hắn thở dài, ôm lấy hài tử, chậm rãi dỗ dành
“Ta cũng vậy. Không có biện pháp! Ngươi có giảng đạo lý cũng vô ích!” Hắn bất đắc dĩ nói.
Ta hừ lạnh một tiếng, ngồi vào bên giường.
Nửa ngày, chờ hài tử ngưng khóc, hắn mới nói, “Nàng làm cho hoàng cung của ta gà chó không yên [náo loạn'>, còn vẽ 1 đoá hoa mai lên mặt thái hậu, khiến cho thái hậu ngày ngày rơi lệ đầy mặt, ta còn chưa có tìm nàng tính sổ!”
Hắn vừa dứt lời, lửa giận của ta lại bốc tới tận trời “Nếu không phải tại Thái hậu bức người trước thì nàng sẽ ra tay sao? Chưa từng thấy tên hoàng đế nào vô dụng như vậy! Ngay cả việc hoàng hậu của mình sinh con mà cũng phải giấu diếm! Ngay cả 1 bà đỡ đẻ cũng không mời được! Truyền ra ngoài chắc chắc sẽ trở thành trò cười khắp 14 nước!”
Hắn ngẩn người, một hồi lâu mới thở dài một tiếng, “Nếu không phải trong cung có nhiều cố kỵ thì ta cũng sẽ không làm như vậy! Nô nhi! Ngươi phải thông cảm cho ta!”
“Thông cảm cho việc khi hài tử ra đời, ngươi không đến với ta? Thông cảm cho ngươi việc khi bụng ta đã lớn mà ngươi lại nạp quý phi? Trên đời này, người thông cảm cho ngươi rất nhiều! Đi tìm các nàng đi! Ta không cần! Đưa đây!” Ta chìa tay ra
Hắn ngẩn người, nói nhỏ, “Cái gì?”
“Đương nhiên là thủ cấp của mẫu thân! Ngươi không đưa cho ta thì ta rời đi như thế nào? Đợi đến khi bị ngươi giết hại ta mới đi? Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?” Ta hừ lạnh.
Khoé môi hắn rủ xuống, nửa ngày mới nói “Muốn thủ cấp? Trên cổ ta cũng có 1 cái! Có bản lãnh thì ngươi lấy đi!” Dứt lời, liền duỗi cổ đến trước mặt ta
Lòng ta phát hoả, cảm giác như bị hắn vui đùa
“Ngươi không phải nói là thủ cấp của mẫu thân đang ở chỗ ngươi sao? Đưa cho ta!” Ta hét lớn.
Hắn thoáng giật mình , lãnh đạm nói, “Bây giờ muốn thì cũ