
nhi đang xấu hổ thẹn thùng trước mặt , tay trái
hắn chiết phiến phe phẩy, tay phải còn lại là cầm một cái túi đưa cho
Oanh nhi.
Long Y Hoàng mặc dù ở tận đây nhưng vẫn có thể nghe rõ được bọn họ nói chuyện.
Nam tử dùng ngữ khí chính nhân quân tử nói: “Cô nương lần sau nên
cẩn thận hơn một chút, gần đây tình hình bên ngoài thực không yên ổn.”
Sau đó đưa cái bao đến trước mặt nàng.
Oanh nhi rất thẹn thùng tiếp nhận, thì thào đáp lại nói: “Đa tạ công tử.”
“Mới vừa rồi tại hạ thấy chiếc bao này bên ngoài đươc thêu mẫu đơn
tú rất tinh xảo, xin hỏi cô nương là ai mà có tay nghề tốt như vậy ,
hôm nay xem ra cô nương so sánh với mẫu đơn thực tốt hơn nhiều.”
Oanh nhi e lệ cúi đầu ngày càng thấp, thanh âm thiếu chút nữa liền hòa tan thành mật đường: “Công tử chê cười.”
Long y hoàng đứng tại chỗ nghe chuyện ,tỏ vẻ nhàm chán.
Không phải là chỉ là một chiếc bao thôi sao! Có cần phải nói lâu như vậy! Qua qua lại lại nói hết cái này đến cái khác.
Bất quá, nàng cũng có thể hiểu rõ tâm tình Oanh nhi, lúc này nhất
định đang thấp thỏm, suốt ngày nữ tử ở lại thâm cung vốn không được tiếp xúc nhiều với nam tử, huống chi đến lúc này gặp một nam nhân- cực phẩm
dễ nhìn? Khó trách thoáng cái lo lắng.
Long y hoàng có hệ miễn dịch thực không tệ, từ nhỏ nhìn thấy các đại công tử cũng chết lặng nhưng giờ thì cũng đỡ hơn nhiều , chỉ là hiện
tại có điểm lo lắng Oanh nhi tử nhỏ sinh ra là một đại cô nương khuê
các, thoáng cái liền gặp gỡ nam nhân như vậy.
Nhìn lại, thế giới này rộng lớn như vậy , không ít người tốt , kẻ
xấu , người tốt cũng óc nhiều loại cũng không có khả năng thuần khiết
tuyệt đối, người xấu cũng không hẳn là những kẻ quá xấu xa như vẻ bề
ngoài. Lòng người thực khó đoán.
Giống như trước mắt tên nam tử như vậy, xử sự không sợ hãi, thông
thường chỉ có hai tình huống : một là chân chính một chính nhân quân
tử, là người chính trực, hai là hắn cũng là một tay đào hoa lăn lộn tình trường, đối mặt với bất cứ nữ nhân nào cũng đều là lừa dối, lừa gạt
trái tim, tỷ như bản thân – lão ca, một cái ví dụ sống sờ sờ máu chảy
đầm đìa như vậy .Đối với Long y hoàng mà nói, Oanh nhi thực là một người còn rất non nớt chưa trải qua tình trường .
Những cái này đối với tay tình trường già đời như Long Y Hoàng mà
đánh giá nam nhân trước mặt ,nhất định đang giả làm chính nhân quân tử
sau đó lại giống các nam nhân khác rời bỏ nữ nhân lúc cá đã cắn câu .
“A! Tiểu thư!” Oanh nhi – khóe mắt đảo đến trong đám người nhìn thấy Long y hoàng, kinh hô một tiếng, sắc mặt từ phấn hồng lập tức trắng
bệch.
Long y hoàng từ từ đi qua, cười: “Là bằng hữu sao?”
Oanh nhi lại lần nữa không có ý tứ khởi lai, len lén ngắm nam tử kia liếc mắt, nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy.”
Nam tử thấy Long y hoàng, đầu tiên là thất thần nửa khắc, lập tức cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Ngươi giúp Oanh nhi đoạt lại hà bao phải không ?” Long y hoàng nhìn nam tử kia chất vấn.
“Tại hạ không dám kể công.” Nam tử nắm chiết phiến – nhẹ tay coi thường khởi, khiêm tốn nói.
“Được !Không cần phải giải thích dài dòng, đã như vầy, ta là chủ tử , mời ngươi đi uống một chén, ngươi thấy sao?”
“Tiểu thư.” Oanh nhi len lén kéo tay áo Long y hoàng, trên mặt nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Từ tận đáy lòng Long Y Hoàng đang thầm giận Oanh nhi cớ sao lại ngây thơ như vậy , khi trở về nàng sẽ nghiêm khắc giáo dục lại cung nữ ngây
thơ này của nàng. Vừa thấy nam nhân có chút ý tốt liền như muốn cho hắn
cả tấm lòng mình, thật không cần chú ý xem đó là một tên vẻ ngoài thì
cừu non ngoan ngoãn nhưng trong lại là một tên đại ác ma .
Nếu đem so sánh với Oanh nhi, Long Y Hoàng cũng được xem như là bậc
tiền bối lăn lộn tình trường nhiều năm. Lúc này Long y hoàng đã có kết
quả – hắn quả thực là đang giả ngây ngô.
Long y hoàng cho là hắn sẽ cự tuyệt , nhưng là không nghĩ tới nam nhân –so sánh với nàng da xem chừng có phần dày hơn.
Hắn gợi lên nụ cười khinh bạc, nói: “Nếu tiểu thư đã lên tiếng , tại hạ cũng khó mà từ chối.”
Long y hoàng nhìn ánh mắt của hắn hiện lên tia khinh bỉ.
Oanh nhi nhanh chóng tìm lấy một tử lâu nghe nói bên trong – thức
phẩm rất ngon tại một gian trong sương phòng, cũng không ai biết phải
nói gì cư nhiên mất tự nhiên, Oanh nhi đỏ mặt nhìn giá y Long Y Hoàng cọ xát một cái nhanh chóng lấy cớ bỏ chạy khỏi ly phòng.
Long y hoàng cảm thán thoáng cái,chuyện còn chưa xong đã dễ dàng như vậy khẩn trương sao ?!
“Bây giờ tại hạ còn chưa biết quý danh tiểu thư » Nam tử đột nhiên lên tiếng.
Long y hoàng cầm lấy một cái cái chén, hướng tới bên trong ngã một ít nước trà, quơ quơ,nói :
«Lão huynh tán gái không mang theo người như vậy tốn gian phí sức làm gì »
“Tại hạ không rõ tiểu thư đang nói cái gì.”
“Ngươi mới vừa rồi dũng chiêu đó của anh ta thập tứ tuổi dùng , xuất ra đi mất mặt xấu hổ , nay với Oanh nhi – cái loại tiểu nữ sinh chưa
từng thấy nam nhân »
“Nói vậy tiểu thư hiểu lầm , tại hạ tuyệt đối không có nghĩ vậy” Nam tử vội vàng bào chữa .
“Ngươi với ai cũng có thể nhưng với ta . Nam nhân cam đoan không thể so với ngươi chơi đùa.” Nghĩ năm đ