
đầu,
không nói.
“Công tử là Khuynh nhan? Quả thật là tên danh phù kỳ thực .” Long y
hoàng vẫn mỉm cười vạn năm không thay đổi, cầm lấy bình trà như muốn rót nước vào cái chén trước mặt hắn,nghe nàng nói như vậy , thân thể đơn
bạc của Khuynh nhan hơi cứng đờ , sau đó chậm rãi gật đầu.
“Như vậy miếng ngọc bội này, chính của công tử?” Long y hoàng mang
đồ để tới trước mắt của hắn, Khuynh nhan bỗng nhiên trở nên kinh ngạc,
sau đó sờ sờ đai lưng, cầm lấy miếng ngọc bội: “Đa tạ tiểu thư cứu
giúp…” Thanh âm giống như nhu phi, không giống nữ tử, cũng không giống
nam tử, ( ừ thì ở giữa ý =)) )nhưng cũng có phần dễ nghe.
“Ngươi có biết ta là ai?” Long y hoàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên có thêm vài phần thâm thúy, nàng tại sao lại ngay từ đầu mượn ngọc bội của Khuynh nhan, là bởi vì có điểm nhìn quen quen… Nếu như
không phải miếng phượng loan ngọc nát rứt ra trước mắt mình của Nhan phi , nàng thực sự khó có thể tin nổi có miếng ngọc giống nhau như thế. ”Thái tử phi.” Khuynh nhan nhìn thẳng Long y hoàng, lạnh nhạt thốt ra ba chữ.
Long y hoàng cười càng thêm sáng lạn, sau đó bảo thị nữ bưng lên một chén thuốc đặt trước mặt hắn: “Tốt lắm tốt lắm, không nói cái này
trước, ngươi bị thương không nhẹ, tạm thời ở chỗ của ta an dưỡng trước,
hiện tại mau uống thuốc này trước. »
Khuynh nhan nhìn thuốc trong chén, không nói gì, Long y hoàng suy
nghĩ một chút: “Được, còn về phần Phượng trữ lan, ta rất nhanh sẽ thông
báo với hắn,xem hắn tự mình chăm sóc ngươi thế nào ? » ”Không! Không được cho hắn biết!” Khuynh nhan nhanh chóng ngẩng
đầu lên, cắt đứt lời nói Long y hoàng , dĩ nhiên có chút kinh hoảng.
Lang ly uyên cứ như vậy đứng ở trên lầu nhìn hai người cười cười nói nói phía trước, chính là bản thân lại nghe không được nửa điểm cái gì… Sắc mặt chợt âm trầm, đột nhiên nhún người nhảy, chậm rãi đáp xuống
trước mặt hai người, thanh âm lạnh như băng nói: “Như thế nào, ăn điểm
tâm cũng không gọi sao?” “Thấy ngươi ngủ rất say, không dám gọi, cho nên trước
hết đi ra ngoài , hiện tại đến đúng lúc, lại đây đi.” Long Y Hoàng một
chút cũng không có cảm giác không tự nhiên, thực vui sướng mỉm cười
nhìn lang ly uyên, hoàn toàn không có để ý thân thể của hắn bốn phía
nguy hiểm đang tỏa ra, nhìn lang ly uyên ngồi xuống bên người, sau đó,
tiếp tục quay đầu đối với khuynh nhan hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói đến
đâu?” Không đợi khuynh nhan trả lời, lang ly uyên đột nhiên
lợi dụng ưu thế gần gũi, một phen ôm lấy thắt lưng Long Y Hoàng , nhẹ
nhàng đưa vào lòng ngực của mình, dường như không có việc gì đem lời
của nàng đánh tan, lấy cớ đường hoàng: “Nhìn ngươi không có ăn cái gì
cả, muốn ăn cái gì, ta gắp giúp ngươi.” Long Y Hoàng vươn tay muốn duy trì khoảng cách hai
người , cố sức nghiêng đầu đi nhìn vẻ mặt Khuynh Nhan đang không hiểu
gì : “Ta…”. Không đợi nàng nói hết chữ “Ta” , lang ly uyên đem một
khối điểm tâm bay nhanh nhét vào miệng của nàng , ngăn chặn lời nàng,
vẻ mặt quan tâm tươi cười: “Ăn trước một chút đi, bằng không lát nữa
bụng lại đau.” Long Y Hoàng bị điểm tâm thình lình đưa đến làm nghẹn,
gian nan nuốt xuống lúc sau bắt đầu ho khan, lấy tay lau lau miệng
sừng sộ , nhìn lang ly uyên: “Ngươi làm gì, muốn đem ta hại chết!” Lang ly uyên vẫn là vẻ mặt tươi cười, mang theo quan tâm sâu sắc, lấy tay phải rót một chén trà, sau đó đưa tới trước mặt Long Y Hoàng: “Nhìn ngươi, như thế nào như vậy không cẩn thận, bị nghẹn rồi
đi? Trước uống nước đi.” “Có chuyện cứ việc nói thẳng! Không cần luôn làm hành
động không hiểu ra sao đó!” Long Y Hoàng không kiên nhẫn đẩy tay cầm
chén trà của lang ly uyên ra, chén trà bị ngoại lực tác động , đột nhiên nghiêng, chất lỏng bên trong toàn bộ nghiễm nhiên đổ trên người Long Y Hoàng . Long Y Hoàng sửng sốt, lấy tay nhanh chóng vẫy đi nước
trà nóng, tức giận nói: “Lang ly uyên! Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm!” “Hắc… bẩn không sao đâu, trở về đổi váy thì tốt rồi.”
Lang ly uyên phun một hơi dài , thuận thế đem Long Y Hoàng ôm lấy, trước khi đi liếc liếc mắt một cái, bị trạng thái lộng mộng trước mắt của
khuynh nhan, coi rẻ nói: “Thật sự thật có lỗi , hiện tại chúng ta phải
rời khỏi một chút, ngài thỉnh tự tiện.” “Chỉ ướt một chút, không cần thay quần áo cũng không
nghiêm trọng đâu…” dư âm lời nói của Long Y Hoàng còn đang luẩn quẩn
tại chỗ, nhưng lang ly uyên cũng không nghĩ muốn ở lại hơn nữa khắc,
bước nhanh chạy lấy người. Hắn đem Long Y Hoàng ôm tới phòng, sau đó lấy tay đóng
cửa lại, Long Y Hoàng lệch đầu nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: “Này, ngươi không phải nhỏ mọn như vậy chứ! Ta cùng hắn cũng không phải là rất
quen thuộc.” Lang ly uyên đột nhiên xoay người sang chỗ khác, vài
bước đem Long Y Hoàng bức lui đến bên tường, cánh tay đè hai bên của
Long Y Hoàng, đem nàng khóa chặt, lang ly uyên trên đầu mây đen nổi
đỉnh: “Ta là không quen nhìn ngươi đối với người khác tốt như vậy, Nhìn. Không. Quen!” “Thật sự là… Một đại nam nhân, lòng dạ so với nữ nhân
còn hẹp hòi.” Long Y Hoàng không ngừng thối lui cơ thể mình, buồn cười
nói. “thời điểm ngươi