
i, lòng cũng không có hứng thú.
Vương phủ bận rộn chuẩn bị hôn sự, Hữu Hi thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện đang diễn ra, Lăng Khiếu Dương thì buồn
bã như bị đả thương, Dạ Lan lại kỹ cằng không để có khuyết điểm trong
chuẩn bị, vương phủ từ trên xuống dưới tất bật chuẩn bị.
Nàng dù sao cũng là người ngoài, có thể
làm gì ngoài sự thờ ơ lạnh nhạt này chứ. Mấy lần nàng ngẫu nhiên thấy Dạ Lan dựa vào lòng Lăng Khiếu Dương, cảm nhận được ánh mắt thị uy của
nàng ta.
Mặc dù ánh mắt lãnh đạm, tối mờ nhưng
nàng có thể cảm nhận rõ cảm giác thị uy khiếu khích. Lúc nàng quay đi để lại mình Dạ Lan cùng Lăng Khiếu Dương chỉ trầm lặng, dù đã quay lưng
lại, nhưng cảm nhận được ánh mắt đau đớn của Lăng Khiếu Dương như muốn
xuyên thấu lòng nàng.
Nàng miễn dịch rồi.
Hoàng Bắc Thiên chết đi cũng đã là vài
ngày, lời thỉnh cầu của nàng Lăng Khiếu Dương không có cự tuyệt, dù phất tay áo rời đi nhưng lại vì nàng thỉnh cầu hoàng thượng.
Lăng Khiếu Dương đáp ứng, cũng đã làm
xong, cầu xin hoàng đế cho tới khi ân chuẩn, đem thi thể cháy đen đi mau táng, để Hoàng Bắc Thiên yên nghỉ dưới đất.
Tại thôn Lâm, một phần mộ tọa lạc ở đó,
bên trên lập một khối bia đá, có lẽ bời vì quan hệ với Hữu Hi, nến phần
mộ của Hoàng Bắc Thiên mà Lăng Khiếu Dương làm cho không có quá sợ sài.
Hữu Hi ở trước mộ khóc thương tâm, bi thảm, cuối cùng bị Lăng Khiếu
Dương mạnh mẽ mang về, sợ nàng kích động ảnh hưởng thai khí.
Người chết thì cũng đã chết, Hữu Hi chỉ muốn, Hoàng Bắc Thiên lấy danh phận mới mà sớm xuất hiện đi.
Lăng Khiếu Dương và Dạ Lan cùng nhau bàn
chuyện vui, Hữu Hi lại lo chuyện tang sự, không phải nàng cố ý muốn
làm vậy, mà là không thể không làm vậy.
Dù sao, thân phận của thi thể kia chính
là nam nhân nàng yêu nhất, để hắn phơi nắng dưới ánh mặt trời, nàng làm
sao nhẫn tâm chứ.
Đau khổ, nghỉ ngơi trong phòng 2 ngày,
cuối cùng cũng đi ra khỏi cửa, bên trong vương phủ lại càng náo nhiệt
bận rộn, hạ nhân lục đục tất bật, ở trong sân vội vàng đi qua lại. Nhìn
nắng vàng rực rỡ, hôm nay ánh mặt trời lại sáng như thế, mang theo chút
hương vị của mùa xuân khiến Hữu Hi thư giãn người ra một chút.
Bọn họ bận như thế nàng cũng nên đi ra
ngoài, không biết Thiếu Cửu thế nào rồi, hắn đối với cái chết của Hoàng
Bắc Thiên có biết không, Hữu Hi nghĩ vậy liền ra khỏi phủ. Đi không bao
lâu, cũng tới nơi Thiếu Cửu nhưng lại phát hiện bên trong rất im lắng.
Hữu Hi đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một lão phu nhân đang cầm chổi quét sân.
“Cô nương tìm ai?”- Lão phu nhân nhìn thấy Hữu Hi đi vào, liền ngừng lại, nghi hoặc hỏi một tiếng.
Hữu Hi cau mày, cũng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng đi nhầm nhà, vội vàng hỏi: “Vị công tử trước kia ở đây đâu rồi ạ?’
Lão phu nhân như hiểu ra nói: “Oh, cô nương nói vị công tử thuê phòng sao, mấy ngày trước đã trả phòng đi rồi!”
Đi? Vì Hoàng Bắc Thiên chết, nên Thiếu Cửu đau lòng rời đi, hay hắn biết hết mọi thứ nên mới đi?
Hữu Hi trầm tư, chưa nắm được mấu chốt, vội hỏi: “Hắn có lưu lại hay nói gì không?”
Lão phu nhân lắc đầu: “Không có, chỉ để lại ít bạc rồi đi ngay”
Cứ như vậy mà đi sao? NHư vậy hắn cũng không biết Hoàng Bắc Thiên đi đâu. Nàng thất vọng nói: “Oh, cảm ơn”- Nói xoay người đi.
Thiếu Cửu đi, Hoàng Bắc Thiên cũng không
còn gặp, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hoàng Bắc Thiên đi
đâu, muốn làm gì, Hữu Hi hoàn toàn đoán không ra, cũng không muốn biết,
tâm tự phức tạp đi về.
Vừa đi vừa nghĩ, đáy lòng vừa phiền loạn
vừa cảm thấy mất mát, vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt Hữu Hi khẽ sáng
lên. Bóng người nàng vừa thấy hình như là Dạ Lan, nàng ta hoảng hốt bối
rối quẹo vào ngõ nhỏ.
Nàng ta không phải bệnh rất nặng, nằm
liệt giường sao, sao lại còn đủ sức để ra đây? Hữu Hi cau mày, trong
lòng nghi hoặc, quyết định đi theo Dạ Lan.
Nàng trốn sau tường, thò đầu ra, nhìn
thấy Dạ Lan đi vào một căn nhà nhỏ, trong lòng có rất nhiều hoài nghi,
nàng muốn làm cho rõ nên vội vàng theo sát rồi đi vào.
Thân thể như con mèo nhỏ, lặng lẽ đứng
một bên phòng, khẩn trương ngồi xổm trước cửa sổ cách đó không xa, ngừng thở nghe bên trong nói.
Nàng ta cùng một nam nhân nói chuyện,
nghe giọng nói hẳn là còn rất trẻ tuổi, nhưng khẩu khí thật hung tợn,
đồng thời giọng nói không lưu loát.
Dạ Lan thì xao động cùng bất an, Hữu Hi
chỉ nghe được đứt quãng Dạ Lan cùng nam nhân đó nói chuyện, trong lòng
không khỏi bất an, trái tim điên cuồng đập mạnh, tự nhủ bản thân, nhất
định phải cẩn thận, không thể bọn họ phát hiện.
Lui vào trong góc, Hữu Hi cố gắng không
sợ hãi, sau một hồi, rốt cuộc cũng nói xong, cảnh cửa mở ra, Hữu Hi vội
vàng lui về sau, che đi thân thể mình, ngừng thở, tay che miệng lại, sợ
bản thân phát ra tiếng động.
Dạ Lan từ trong phòng đi ra, nhìn quanh
khắp nơi rồi nhanh chóng rời đi, tiếp theo là một nam nhân đi ra khỏi
phòng, hắn cũng như vậy nhìn chung quanh rồi bỏ đi ngay.
Sau khi hai ngươi bỏ đi, Hữu Hi lúc này mới thở lại, co quắp tê liệt ngồi dưới đất, Dạ Lan quả nhiên không đơn giản.
Trở về vương phủ, Hữu Hi cố gắng làm cho
bản thân tỏ ra bình thường, trên mặt vẫn