
n ông tốt như vậy thì phải nên thành tâm mỉm cười, việc đó dễ dàng biết bao a!
Cánh môi anh đào, tràn ra ý cười, chậm rãi, lan lên ánh mắt, tỏa sáng đôi mắt trong suốt như nước, phát ra ánh sáng đến chói mắt.
Cô ở trong xe cười, trong thứ ánh sáng mờ tối, cơ thể của cô như phát sáng, từ khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô, đến thân thể mềm mại với những đường cong lả lướt của cô, giống như được gắn lên một vòng hào quang, ôn nhu, lại xinh đẹp trong bóng chiều hoàng hôn.
Ôn Triệt ngực chấn động, giống như bị giáng mạnh một quyền.
Thật đẹp! Nụ cười của cô, xinh đẹp tựa như thơ như họa, không giống như bất cứ thứ nào tồn tại ở thế giới này.
Cô sau này cũng cười như vậy đối với những người khác sao? Không được! Anh rất đố kỵ. Nụ cười tươi tắn xinh đẹp thuần khiết như thế, anh không muốn chia sẻ cùng với bất cứ ai.
Không muốn a!
“Triệt, em cười như vậy đã được chưa?” Cô không rõ hỏi anh.
Rất được, còn vượt quá mức cần thiết, anh không muốn cô cười với những người khác như vậy!
“… Ừ, tốt lắm, đúng là như vậy.” Anh khó khăn phát ra tiếng nói từ trong yết hầu, bắt buộc chính mình trưng lên nụ cười đồng ý.
Anh nhất định quyết buông tay, thả cho cô tự do bay xa …
“Cám ơn anh!” Cô vui mừng nhướng mày. “Anh yên tâm đi, Triệt, em sau này nhất định sẽ quan tâm đến hình ảnh công ty thật tốt, sẽ không làm cho anh bị mất mặt.”
Cứ như vậy, Vũ Đồng lần đầu tiên bắt đầu cuộc sống của một nữ nhân viên văn phòng OL (Office Lady).
Sáng sớm, Ôn Triệt lái xe qua đón cô cùng đi làm, cả hai nhập lại cùng với nhau dùng điểm tâm sáng ở khu phố lân cận, sau đó vào công ty, vì để tránh bị nghi ngờ, sẽ một trước một sau xuất hiện.
Trong giờ làm việc, cả hai đều làm việc rất chăm chỉ, tuy rằng công việc của Ôn Triệt bận rộn gấp trăm lần so với của cô nhưng đôi khi rảnh rỗi anh vẫn sẽ cố ý dùng điện thoại di động gọi đến số điện thoại của công ty, chỉ vì muốn được nghe thanh âm ngọt ngào của cô.
Anh sẽ giả vờ là khách hàng của công ty, để cùng cô tán hươu tán vượn một chút, cô vừa trả lời lại vừa lo lắng nhìn ngó xung quanh, rất sợ người khác phát hiện ra điểm bất thường.
Lúc ăn cơm trưa, bình thường cô sẽ ăn cùng với các đồng nghiệp nữ bộ phận hành chính của công ty, có khi ăn ở trong căn tin công ty, có đôi khi lại đến một cửa hàng gần đó. Ôn Triệt nếu không phải ăn trưa với khách hàng thì cũng sẽ hòa đồng cùng ăn trưa với nhân viên của công ty ở căn tin. Mỗi lần anh xuất hiện vẫn luôn thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ của các đồng nghiệp nữ.
Vũ Đồng rất nhanh biết được, chồng của cô ở trong công ty rất được các đồng nghiệp nữ hoan nghênh. Các cô ấy còn phong cho anh là người đàn ông tốt hiếm có của thế kỷ, vô cùng yêu thích cùng hâm mộ anh. Nếu không phải ngại vì anh đã kết hôn thì đã sớm nhảy vào tấn công.
Cô hiển nhiên cảm thấy thật kiêu ngạo, nhưng cũng khó tránh khỏi ngấm ngầm ăn dấm chua.
Đặc biệt là khi các đồng nghiệp nữ bắt đầu mơ mộng, ảo tưởng rằng mình có thể cùng với anh chàng phó tổng giám đốc đẹp trai này lãng mạn thì cô thường nhịn không được muốn đánh người.
Anh là chồng của cô! Trong đầu những cô gái này đang suy nghĩ gì vậy? Anh đã là hoa đã có chủ, ai cũng không được phép tranh giành với cô!
Cô chỉ biết thầm tức giận vì không thể công khai thân phận phu nhân phó tổng giám đốc của mình, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, do vậy các đồng nghiệp nữ vẫn cứ tiếp tục ăn bậy đậu hủ Ôn Triệt.
Ở công ty có một số đồng nghiệp nam vẫn còn độc thân cũng làm cho cô rất phiền lòng. Bọn hắn không biết cô đã kết hôn nên rất thích khiêu khích trêu chọc cô, còn lớn mật hơn vào đêm lễ thất tịch* gửi tặng cô một bó hoa hồng như muốn công khai tuyên bố bắt đầu đợt tấn công theo đuổi cô.
* Đêm thất tịch ngày 7/7 âm lich Valentine của người Trung Quốc.
Ôn Triệt nhìn thấy bó hoa không an phận này, khóe mắt run rẩy, thiếu chút nữa đã muốn rống giận tại chổ. Cô vội vàng kéo anh vào trong thang máy, khuyên can mãi anh mới dần dần thu hồi lại cảm xúc bất mãn của mình.
Cô cam đoan mình sẽ không tiếp nhận sự theo đuổi của các đồng nghiệp nam này, mà dường như anh cũng nhận ra bản thân đã quá kích động, đỏ mặt thẳng thắng nói xin lỗi với cô.
Xin lỗi cái gì đây? Anh là chồng của cô nên có quyền lợi được ghen tuông a.
Cô ngọt ngào nghĩ, không ngờ Ôn Triệt đã vì mình mà ghen tuông thì trong lòng mình dường như có cảm giác sung sướng khoái hoạt đến như vậy.
Vốn dĩ cô cũng là một người phụ nữ ham hư vinh, cô hi vọng người đàn ông yêu mình biểu hiện tình yêu của anh ấy nồng nhiệt một chút …
“Ha ha.” Vừa nghĩ đến đây, Vũ Đồng bất giác mím môi, khẽ cười thầm.
“Hôm nay nhìn em dường như rất vui vẻ.” Thư ký phòng hành chính Xảo Xảo bước đến trước quầy tò mò nhìn cô. “Có chuyện gì vui sao?”
“Không, không có gì.”
Cô lắc đầu, tất nhiên không thể nói cho vị nữ đồng nghiệp này về kế hoạch hẹn hò do chính mình tự vạch ra để tạo một niềm vui bất ngờ lớn cho người đàn ông gần đây phải ăn quá nhiều dấm chua.
“Đúng rồi, hôm nay phòng hành chính chúng ta tổ chức liên hoan! Em chắc là sẽ đi chứ?”
“Liên hoan?” Vũ Đồng ngẩn ra. “Em không có n