pacman, rainbows, and roller s
Lão Bản, Em Sai Rồi

Lão Bản, Em Sai Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323221

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

rượu đỏ

“Anh gọi điện thoại cho em đơn giản chính là vì chiều hôm nay em đi

tìm gặp Chân Nam Nhân đi… cho nên anh không cần vòng vo, anh muốn hỏi

cái gì cứ hỏi đi.”

“Cô dựa vào cái gì nói cô có con của tôi?” Từ Tri Lễ lần đầu tiên cảm thấy Tô Uyển là kẻ không từ thủ đoạn nào.

“Em là thật sự có, anh không tin sao? Em có đi kiểm tra, cần anh có thể xem, hoàn toàn là có thật.”

“Em xác định cái thai đó là của tôi?”

“Từ Tri Lễ anh có ý gì!” Tô Uyển giống như bị người dẫm lên cái đuôi, thoáng cái gào to.

“Tôi có ý gì, trong lòng của chính cô tự biết!”

Pằng một cái Từ Tri Lễ hung hăng cúp điện thoại, điện thoại bên kia

Tô Uyển vô lực rũ tay xuống, nàng đã được ăn cả ngã về không… nàng nhất

định phải lấy được Từ Tri Lễ!

“Từ Tri Lễ, anh trở về tìm Tô Uyển đi.” Chân Nam Nhân nhìn xem đồ ăn

trên bàn, trong lòng có điểm mỏi nhừ nếu đã đây là chuyện hết thảy đều

đã xảy ra… nàng nên tiếp nhận, không phải sao? Nếu Từ Tri Lễ không thuộc về nàng, nàng cũng không phải cưỡng cầu, mặc dù Từ Tri Lễ thật sự rất

tuấn tú, rất có tiền, hiện tại cũng rất hiểu được săn sóc người, chiếu

cố người, làm cho nàng thật sự có điểm không bỏ được, nhưng là… hai năm

trước nàng đã tránh được 1 lần rồi… cho nên trốn lần thứ nhất cũng không xong.. vậy phải tìm 1 nơi khác bắt đầu.

Từ Tri Lễ đứng bên cạnh cửa giống như đã hiểu Chân Nam Nhân có ý

tưởng gì, đi tới trước mặt nàng hung hăng giữ cặt cằm của Chân Nam Nhân, ép nàng nhìn hai mắt của mình sau đó lại hung ác hôn lên môi của nàng,

dùng sức cắn dường như muốn tại trên người của nàng lưu lại ấn kí vĩnh

viễn của chính mình.

(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)

“Chân Nam Nhân, anh cảnh cáo em, em lần này dám một mình len lén

chuồn mất, nếu như bị anh không cẩn thận bắt được, em liền thật sự chết

chắc rồi ” Từ Tri Lễ uy hiếp nàng.

Được rồi, Từ Tri Lễ từ trước đến nay nói được là làm được , điểm này nàng hết sức tin tưởng.

“Từ Tri Lễ… Chúng ta đánh cuộc được hay không?”

” Đánh cuộc gì?” Từ Tri Lễ rất hoài nghi Chân Nam Nhân.

“Đánh cuộc, em có phải hay không là số mệnh anh đã định.”

Từ Tri Lễ hung hăng gõ đầu Chân Nam Nhân.

“Em là xem phim quá nhiều đúng không!”

“Tôi là nói thật!” Chân Nam Nhân rưng rưng che lấy đầu của mình, Từ

Tri Lễ…em thật sự thích anh khi phúc hắc trêu cợt em… dù nói thế nào so

với anh hiện tại bị bạo lực hành hạ tốt hơn nhiều!

” …em muốn đánh cuộc như thế nào?” Từ Tri Lễ không nói gì nhìn Chân

Nam Nhân, trong lòng âm thầm đã quyết định, về sau không cho phép Chân

Nam Nhân nhìn vào cái phim nhàm chán này nữa.

“Chuyện anh cùng Tô Uyển, chính 2 người tự giải quyết, chuyện đứa bé

không liên quan gì tới tôi, tôi mặc kệ… coi như thừa dịp trong khoảng

thời gian này đi chơi một vòng, chờ chuyện của anh giải quyết xong, anh

liền tới tìm em khi nào tìm thì em sẽ lấy anh… nếu như là anh muốn cùng

Tô Uyển kết hôn tôi cũng không ngăn cản , chỉ cần anh tìm người để cho

em lời nhắn là được..em cũng tự tìm người mà gả?” Chân Nam Nhân lời còn

chưa nói hết đã bị Từ Tri Lễ ngăn lại miệng, đương nhiên… là dùng miệng

của hắn.

(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi ! edit : Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)

Chín tháng sau.

Chân Nam Nhân khiêng va ly của mình đứng trạm xe buýt chờ.

Ai ~ tìm công tác an toàn làm cả đời lại khó như vậy sao? Ly khai

khỏi công ty của Wiltshire, Chân Nam Nhân ngây ngây ngô ngô trải qua

cuộc sống bằng tiền dành dụm, mỗi ngày thoải mái nhàn nhã không tính là

tiêu sái…. cho đến một ngày ngân hàng thẻ tín dụng phát đến trên điện

thoại của nàng thì lúc đó nàng mới cảm giác được nguy cơ, vì vậy bắt đầu ngựa không dừng vó tìm việc làm…. thật vất vả mới tìm nhà, công ty mới

công tác mấy tháng liền bị thủ trưởng chuẩn bị quy tắc ngầm, nàng đương

nhiên không theo! Vì vậy rất kiên quyết ban cho đối phương một quả đấm,

vinh quang trên mặt của đối phương để lại một mắt gấu mèo … vì vậy, nàng bị cuốn gói .

Ai, nàng rất buồn bực… Wiltshire à, tôi rất nhớ ngài!

Rất nhanh xe bus đến đây, Chân Nam Nhân yên lặng lên xe, vận khí rất

tốt chiếm được một vị trí, nhìn ngoài cảnh cửa sổ Chân Nam Nhân đột

nhiên có điểm nghĩ đến 1 người đã thật lâu không có xuất hiện…đã lâu như vậy, hắn có lẽ cùng Tô Uyển kết hôn đi, đến con cũng có rồi… ài…. thực… con mẹ nó hạnh phúc.

Đang khi Chân Nam Nhân ưu thương, xe bus bị ngừng lại.

Hử? Đây là có chuyện gì? Rõ ràng nơi này không phải điểm dừng… đang

lúc Chân Nam Nhân tò mò ngắm nhìn một cái thân ảnh tiêu sái đi lên xe.

Trong nháy mắt Chân Nam Nhân ngây người, có ai nói cho nàng biết… Từ Tri Lễ tại sao lại ở chỗ này?

“Lão bà nên về nhà, chín tháng em cũng chơi đủ lâu rồi ” Từ Tri Lễ

đứng ở bên cạnh Chân Nam Nhân, thừa dịp đại não của Chân Nam Nhân còn

chưa kịp thời nhanh chóng đem Chân Nam Nhân mang xuống xe.

“Anh tại sao lại ở chỗ này!” Cho đến khi Từ Tri Lễ dẫn nàng trở về trên xe, Chân Nam Nhân lúc này mới tỉnh táo.

“Em đừng quên nơi này là thành phố B, anh ở chỗ này là rất bình thường. ” Từ Tri Lễ không chút hoang mang k