80s toys - Atari. I still have
Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân

Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326403

Bình chọn: 7.00/10/640 lượt.

trong thế giới truyện tranh của mình, tới mức bỏ ăn quên ngủ, thi thoảng thì nhảy waltz với Lassie để tự cân bằng.

Khiêu vũ với Lassie, như lời em tôi nói, chỉ có loại sinh vật đơn bào như tôi mới nghĩ ra được.

Mà thật ra cũng có kĩ thuật cao siêu gì đâu, cái cần là nâng hai chân trước của Lassie, gác lên vai tôi. Đừng nhìn lúc nó đứng bằng 4 chân, chỉ cao tới hông tôi, đến khi giơ hai chân trước lên thì…

Trời ơi, đùng một cái thành anh chó đẹp trai cao 1m70 cùng với tôi cao 1m63, thật là đẹp đôi chết được.

Tôi ôm ngang cái thắt lưng của Lassie, tung tăng ở trong vườn hoa nhà mình, bắt đầu nhảy. Gọi là điệu waltz cho sang vậy chứ thật ra cũng chỉ là nhảy bừa mà thôi.

Mặc dù chả có nhạc nhẽo gì nhưng tôi vẫn nhảy rất vui.

Lassie cũng thích trò này lắm, mỗi khi tôi thấm mệt, nó vẫn chưa hết vui, chờ tôi xoay người xong liền đột nhiên nâng chân trước của mình khoác lên vai tôi, đem cái thây mập của nó đè xuống, sau đó thè lưỡi ra xin chơi tiếp. Tôi không còn cách nào, cùng nó nhảy một hồi, sau đó, tranh thủ lúc nó không để ý, chạy biến.

*

Kì nghỉ đông của tôi, bỏ truyện tranh và chó thì hết ăn rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, dùng tay tính từng ngày, ngóng tết mau đến, trông tiền lì xì.

Ngày ấy cũng không có nhiều khu trò chơi, muốn đi đâu thì cũng chỉ đến thảo cầm viên mà thôi, bởi ở đó có sân băng, có trò đơn giản đến không thể đơn giản hơn là xe đụng, cũng là trò mà đám con nít tụi tôi lúc đó thích nhất.

Thứ hai tuần sau của kì nghỉ đông theo lệ là hôm tập trung. Đến trường ngoài việc giao bài tập ra thì cũng không có gì, chủ yếu là để tụi học sinh gặp mặt, nói chuyện phiếm cùng nhau. Lúc đó điện thoại chưa được thông dụng, trường học là nơi liên lạc duy nhất của chúng tôi.

Trên đường về nhà, Tiểu Phàn nảy ý ngày mai đi sở thú Tây Giao tham quan, hỏi có đi không, tôi gật đầu tắp lự, ở nhà cả ngày mãi sẽ ngu người mất, chỉ mong có thể mọc cánh bay đi mà thôi.

Nhưng đến ngày hôm sau, tôi lập tức ân hận.

“Tại sao cậu cũng đến hả?” – Đứng trước cổng vườn bách thú, tôi chỉ thẳng tay vào Khang Duật.

Mặt anh vẫn rất bình tĩnh – “Tại sao tôi không được tới?”

“Vì hôm nay là ngày con gái tụi tôi đi với nhau.” – Anh là con trai, đi làm gì.

Hừ một tiếng, Khang Duật nói – “Cậu quay đầu lại mà xem, thế này mà gọi là con gái các cậu đi với nhau hả?”

Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó cũng quay đầu nhìn lại, lập tức tái mặt.

Cái này…

Chỉ thấy Tiểu Song đang đứng cạnh người mà trước nay cậu ta vẫn hay liếc mắt đưa tình, bạn cùng lớp Mạnh Hiểu Đông. Phàn Tuyển thì với cậu bạn ngồi chung Hoàng Nghiêm Dũng… Cứ tạm thời coi như là đang đò đưa nhau vậy. Còn có Đại Song đi đằng sau tên trồng cây si Trương Lân, bên cạnh Lưu Lý Quân là cậu bạn kì lạ Lỗ Nguyệt Vị. Từ Doanh là ngầu nhất, có tới bốn tên cùng lớp với chúng tôi đang bao vây cô nàng.

Còn có tôi và Khang Duật.

Ngay lập tức, tôi có cảm giác như bị sét đánh.

Khang Duật quay sang sang tôi, hỏi – “Thế đã hiểu chưa?”

Tôi khờ người ra, cứ thế mà gật đầu.

Hiểu chứ, đây không phải ngày chị em đi với nhau, rõ ràng là các cặp đi với nhau thì có.

Tôi ngồi chồm hổm xuống, vẽ nghệch ngoạc vòng tròn trên đất… không nhịn được mà lầm bầm – “Vậy còn cậu…”

Anh ta nghe được, nói lại – “Tôi tới chơi trượt băng, không được à?”

Tôi làm gì dám nói không được, đành bĩu môi, không thèm đếm xỉa gì tới.

Chỉ muốn rời đi cho xong, nhưng Khang Duật lại mang bộ mặt như nói ‘ai mà trốn về là đồ nhát gan’ khiến bàn chân đang hướng về nhà của tôi lập tức bị rút về.

Mua vé hết năm hào, mọi người lần lượt đi vào. Đang đông, vườn hoa cũng không có gì hay mà xem, bãi cỏ vàng héo như đồng ruộng vừa thu hoạch, nếu không thì chắc vẫn còn nhiều người, cảm thấy khá hoang vắng. May thay ở hồ nhân tạo có trồng vài cây mai vàng đang ra hoa, tô điểm một ít màu sắc. Trời đang đứng gió, mặt hồ xanh biếc tựa như cái gương khổng lồ, soi bóng quần áo của mọi người, thêm chút tươi sáng.

Mọi người đang bàn không biết nên đi đâu trước còn tôi thì lại tìm một cái ghế dài mà ngồi xuống, than thở cho cái tật lóc chóc của mình.

“Hay là tụi mình đi trượt băng trước đi.” – Tiểu Phàn sốt ruột đưa ra ý kiến.

“Tao muốn chơi xe đụng.” – Lưu Lý Quân chỉ tay về phía cái mái nhà đỏ to đùng đằng xa.

“Tụi tao muốn xem gấu trúc trước cơ.” – Đại Song và Tiểu Song đồng thanh.

Từ Doanh không nói gì, khuôn mặt xinh xắn đang nhăn nhó, buồn bực vì bốn tên lăng quăng xung quanh.

Xem ra, nó cũng giống tôi, đều là người bị hại.

Mọi người đều có ý kiến riêng, nhất thời không biết nên nghe theo ai, trong lớp trước giờ, Khang Duật vẫn luôn được lòng mọi người, vì thế Tiểu Phàn thấy anh không nói gì, liền hỏi – “Khang Duật, còn cậu?”

Khang Duật dựa vào thân cây phượng cạnh tôi, lười biếng tỉnh dậy, bị hỏi tới, anh cố mở mắt ra, mọi người đều rất tín nhiệm, chờ ý kiến của anh.

Đột nhiên anh liếc mắt sang tôi, con ngươi như lóe ra tia sáng, tôi bắt gặp thấy, không hiểu sao lại giật nảy mình.

Anh ta từ từ nói – “Tách nhau ra là được rồi, ai muốn đi đâu trước thì đi, hai giờ sau, mọi người…” – Anh chỉ vào bản đồ – “Mọi người tập trung