Teya Salat
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329630

Bình chọn: 8.00/10/963 lượt.

,nếu không chuyện này lỡ bị truyền đi da mặt cô mỏng như vậy làm

sao đối mặt chuyện bị người ta tát.

Hứa Lưu Liễm sau khi về đến

nhà không có mở đèn,một mình ngồi lẳng lặng ở trong phòng,lúc ban đầu

đau triệt nội tâm sau cô đã dần dần tỉnh táo lại,trong đầu bắt đầu lặp

lại nhiều lần chuyện xảy trong ở phòng ăn,tin tức Trần Thanh Sở có vợ

đối với cô mà nói quả thực sét đánh giữa trời quang,cô hoảng sợ đồng

thời cũng thấy vô cùng đau lòng.

Cô gái kia nói trước khi hắn về

nước hai người đã kết hôn,Hạ Vi Lương đã nói đúng hắn cả ngày làm một bộ tình thánh muốn vãn hồi với cô,nói với cô những lời thâm tình làm ra

những hành động quan tâm.Cô vừa bắt đầu còn bị hắn đầu độc,ngày ngày khó chịu với Lục Chu Việt,bướng bỉnh chọc giận hắn,thậm chí còn từng có suy nghĩ muốn chạy trốn cùng Trần Thanh Sở cao bay xa chạy.

Nhưng

bây giờ quay đầu lại nhìn nếu như ban đầu cô thật theo Trần Thanh Sở cao bay xa chạy,như vậy thân phận hiện tại của cô là gì?Là tình nhân hắn

nuôi bên ngoài? Hay người thứ ba phá hoại tình cảm người khác? Nghĩ thôi cũng đủ để cô thấy mệt mỏi.

Hắn tại sao có thể ích kỷ như vậy,đã có hôn nhân của mình còn tới phá cô.Bất kể hắn có tình cảm hay không có tình cảm với cô gái kia,từ ngày hắn trở thành chồng của cô gái khác thì hắn cũng không có tư cách đi đoạt cô.

Nhìn dáng vẻ thờ ơ tối nay của Lục Chu Việt nhất định đã sớm biết chuyện này,nhưng hắn tại sao

không nói với cô.Lúc cô khóc lóc nói muốn ly hôn với hắn,hoặc khoảng

thời gian cô trở về Ôn Thành vì Trần Thanh Sở,thời điểm cô cả ngày chỉ

nghĩ mỗi Trần Thanh Sở,hắn nhất định đang âm thầm cười nhạo cô là đồ

ngốc.

Nhưng hắn tại sao không nói với cô? Nếu như hắn nói cho cô

biết,cô nhất định đã sớm hết hy vọng với Trần Thanh Sở,nhất định sẽ

không ầm ĩ với hắn? Có phải một số việc phải đích thân mình vạch trần

mới có thể vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi đau khắc cốt ghi tâm?

Hạ Vi Lương gọi điện thoại cho cô,giọng nói nghe có chút thương cảm.

“Lưu Liễm,tớ mới đi tìm hắn. . . . . .”

“Sao?”

Cô cảm giác tim chợt run lên một cái,muốn hỏi bọn họ đã nói gì lại không có dũng khí biết đáp án,Hạ Vi Lương than thở.

“Cậu không hỏi chúng tôi đã nói gì sao?”

“Vi Lương,cậu tại sao cứ ép tớ khổ . . . . . .”

Cô cười khổ,cô nghĩ gì Hạ Vi Lương không phải không biết,cô bị tổn thương

nên sợ hắn,làm gì có dũng khí mở miệng hỏi bọn họ nói những gì,cô sợ

nghe được tất cả đều là lời giễu cợt của hắn.

Hạ Vi Lương do dự một chút mới mở miệng,

“Lưu Liễm,cậu và lão Lục nói chuyện đàng hoàng một chút không được sao? Tớ

cảm giác hắn thật yêu cậu,hắn hiện tại sở dĩ đối với cậu như vậy bởi vì

trước đó bị cậu tổn thương quá nặng cho nên không dám tới gần.Cậu hãy

tìm hắn nói chuyện,nói với hắn cậu đang nghĩ gì hắn sẽ không tiếp tục

làm khó dễ cậu!”

Cô ở bên nghe Hạ Vi Lương nói,trong lòng phù phù cuồng loạn không dứt:Mở rộng cửa lòng nói với hắn,hắn có thể chấp nhận

cô sao? Nhưng nghĩ tới những lời vô tình hắn nói với cô liền do dự, Hạ

Vi Lương thấy cô hồi lâu không nói lời nào không thể làm gì khác hơn hỏi cô.

“Lưu Liễm, cậu đang nghe sao?”

Cô cố gắng đè nén những cảm xúc lung tung trong lòng không tự tin hỏi.

“Chúng tôi. . . . . . có thể đến cùng nhau sao?”

Khi cả hai nhẫn tâm tỗn thương lẫn nhau,còn có thể một lần nữa trở lại quá khứ sao?

Hạ Vi Lương không có trực tiếp trả lời cô.

“Chuyện Trần Thanh Sở kết hôn hắn đã sớm biết,nhưng cậu có biết hắn tại sao

không nói cho cậu biết không? Hắn nói hắn sợ cậu biết sẽ thương tâm khổ

sở, bởi khi đó trong lòng cậu vẫn chưa để xuống Trần Thanh Sở!”

Cô nghe đầu mũi chua xót,cô nhớ tới trước đêm kết hôn Trần Thanh Sở khẩn

cấp gọi đến nói với cô những chuyện kia,còn hắn vì bảo vệ cô mà chưa

từng mở miệng kể rõ chuyện Trần Thanh Sở,để mặc cô cố chấp hận hắn.

Sau khi biết được tin Trần Thanh Sở có vợ,cô chưa bao giờ giống hiện tại

cảm kích hắn cho cô một hôn nhân,bởi vì nếu như không có đoạn hôn nhân

với hắn,cô nhất định không chút nào do dự ở chung với Trần Thanh Sở

,đến lúc đó nghênh đón cô chính là bị cô gái kia bạt tai nói không biết

xấu hổ.

“Cho nên Lưu Liễm,chỉ cần cậu chịu nói rõ tâm ý của cậu

bới hắn,hắn nhất định sẽ chấp nhận cậu,hai người cũng đừng giằng co

nữa,người ngoài như tớ nhìn cũng thấy buồn!”

Hạ Vi Lương cuối cùng nói như thế,cô cảm thấy tình cảm giữa bọn họ yêu rồi lại hận ,hận rồi rại yêu khiến cho mệt mỏi.

“Để tớ suy nghĩ. . . . . .”

Cô đáp lại Hạ Vi Lương một câu sau kết thúc trò chuyện của hai người.

Trong đêm mưa,cô nằm ở trên giường trằn trọc trở mình,nghe tiếng mưa rơi tí

tách ngoài cửa sổ,nhớ lại khoảng thời gian bọn họ từng ở chung một chỗ.

Bọn họ biết nhau nhiều năm còn chân chính đến gần hắn chỉ có thời gian

nửa năm,nhưng hắn đã bắt đầu che chở quan tâm từ trung học đệ nhị cấp

đến bây giờ.

Vừa bắt đầu cô cho tình yêu là vừa thấy đã yêu lưỡng tình tương duyệt. Sau nữa cô mới phát hiện,cái gọi là tình yêu không

phải là ước mơ lúc còn trẻ mà là sớm chiều bên cạnh quan tâm lẫn nhau.

Buổi sáng hôm sau cô lần thứ N do dự,rốt cục khua lên dũng khí bấm điện

thoại gọi c