
g lòng hắn,ở
trong lòng hắn luân phiên giữa ấm áp và đau đớn,hắn nghĩ buông tay rồi
lại không nỡ, không buông tay rồi lại lần lượt bị cô đả thương đau đớn.
“Tốt! Rất tốt! Rất tốt. . . . . .”
Cuối cùng hắn lẩm bẩm thân thể không phủ trên người cô nữa vô lực ngồi trở
lại chỗ ngồi của mình,Hứa Lưu Liễm giống như một giây sau sẽ hít thở
không thông,chợt quay đầu đi quay cửa kính xe xuống từng ngụm từng
ngụm thở.
Tại sao? Tại sao hắn nói những lời thâm tình này với
cô? Hắn tại sao yêu cô? Tại sao hắn yêu phải xây dựng trên sự thống khổ của người khác? Chết tiệt cách làm như thế rốt cuộc là thâm tình hay là khốn kiếp?
Dọc theo đường đi hai người không nói gì, thời điểm
đến biệt thự Lan Đình, không đợi đỡ xuống xe hắn đã xuống trước cô một
bước, sải bước đi tới trong nhà,cô lằng nhằng đi theo phía sau hắn, nhìn người hắn lung la lung lay,cắn môi do dự có nên đến dìu hay không.
Dìu,tuyệt đối không phải cô cam tâm tình nguyện,nhưng không dìu thì cứ như vậy
trơ mắt nhìn hắn chật vật ngã xuống, trong lòng có chút ít băn
khoăn,đang lúc cô đắng đo chỉ thấy người đi ở phía trước nghiêng một cái thiếu chút nữa ngã xuống,cô lúc này mới chạy đi qua đứng ở trước mặt
hắn không tình nguyện mở miệng,
“Ai ai,để tôi đỡ anh?”
Hắn đứng thẳng người nghiêng mắt nhìn cô,đột nhiên vươn ra cánh tay tới kéo cô vào trong ngực,sau đó không chút khách khí đem sức nặng toàn thân
đặt trên người cô,cô bị hắn đột nhiên tập kích khiến cho lảo đảo mấy
cái thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Mới vừa hòa hoãn quá mức thì
thấy bàn tay hắn đụng trước ngực,hắn ôm cổ của cô cho nên tay kia thuận
thế thả xuống xuống tới vừa vặn khoác lên ngực cô, mặt của cô thoáng cái liền đỏ,luống cuống tay chân vạch tay hắn, nhưng cái tay kia giống như
dính lên người,cô lay hồi lâu chợt nghe thanh âm của hắn từ đỉnh đầu
truyền đến,
“Còn không mau đi! Chẳng lẽ em muốn anh ói đầy người em?” Cô lúc này mới
nhớ hắn hiện say rượu,mà người say rượu chuyện hay làm nhất chính là
ói,lập tức không để ý bàn tay chạm vào ngực cố ý hay vô ý, vội vàng đở
hắn khó khăn đi vào nhà.Đi tới đi tới cô lại nghĩ,chẳng lẽ nữ thư ký
vừa rồi vịn hắn hắn cũng nđem tay khoác lên trước ngực người ta?
Thật vất vả dìu hắn vào phòng ngủ,hắn buông cô ra liền xông ào vào phòng vệ
sinh,cô thở hồng hộc ngã ngồi trên ghế sa lon nghe trong phòng vệ sinh
truyền đến tiếng nôn đau khổ khẽ nhăn lại lông mày, thật không biết bọn họ đàn ông uống rượu nhiều vậy làm gì, làm bản thân nhếch nhác vậy mới
hài lòng sao? Mình khổ còn liên lụy người khác.
Lấy điện thoại di động ra xem,đã mười giờ rưỡi,các cô ở ký túc xá tối mười giờ năm mươi
mới đóng cửa,nếu cô nhanh về có lẽ còn kịp, dù sao đã hộ tống hắn bình
an về đến nhà,cô một giây đồng hồ cũng không muốn sống ở chỗ này càng
không muốn sống chung với hắn,cho nên chỉ biết không ngừng mà nhắc nhở
bản thân cô thực đã gả cho hắn,mà chuyện thực này mỗi lần luôn làm ngực
cô đau.
Nghĩ vậy cô cũng đứng dậy đem túi khoác lên vai, hắn vừa
lúc từ trong phòng rửa tay ra ngoài, vừa thấy bộ dạng cô muốn đi gương
mặt vốn đã khó coi càng tối tăm,hắn buồn phiền ngẩng đưa tay giật xuống
cà vạt dùng sức quăng ra ngoài, vừa lúc quăng dưới bàn chân cô,cô trực
tiếp bị dọa đến lui về phía sau một bước.
Lần nữa giương mắt chỉ
thấy hắn đã nhào vào trên mặt giường lớn,không biết hắn muốn làm gì, bất quá bộ dạng này của hắn nhìn cũng biết cố ý làm cho cô thấy,cô thấy hắn say nên nhẫn nhịn không nói gì.
Đợi một lát thấy như cũ không có động tĩnh,trong không khí yên tĩnh nhìn hắn yên lặng nằm trên mặt
giường lớn, dưới ánh đèn lộ ra chập chờn mặt nghiêng có chút nản lòng,cô bỗng nhiên muốn nói gì…
Nhưng cuối cùng là người lý trí ,nắm
chặc túi của mình tính mở miệng cáo từ,ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến
tiếng gõ cửa,chỉ thấy bà quản gia kia trong tay bưng một chén canh đi
đến,
“Phu nhân,đây là canh giải rượu nhà bếp nấu cho Lục tiên sinh,phu nhân đút ngài ấy uống sao!”
Hứa Lưu Liễm còn chưa kịp phản ứng người phụ nữ kia gọi cô là gì,lời kế
tiếp lời của bà khiến cô thiếu chút nữa đã bất tỉnh,bảo cô đút hắn? Có
lầm hay không?
Cô tại sao phải bưng trà rót nước cho hắn?Cô
không phải người nào của hắn nha? Coi như vợ trên danh nghĩa của hắn
,nhưng cũng không phải cô cam tâm tình nguyện !
“Phu nhân? Phu nhân ——”
Người phụ nữ kia thấy cô chỉ đứng đó nhíu mày thật chặt chứ không đón chén
canh,nhẫn nại gọi cô mấy tiếng. Người phụ nữ kia cũng là người thông
minh, bà đương nhiên nhìn ra cô bài xích,nhưng giờ này khắc này đều chủ
nhân hy vọng nhất ,hẳn có cô gái mình yêu nhất ở bên cạnh chăm sóc hắn.
“Đừng gọi tôi như vậy!”
Hứa Lưu Liễm phục hồi tinh thần tức giận nhìn người phụ nữ kia nói một câu, sau đó tiến lên túm lấy súp giải rượu trong tay hắn.
Cô nhìn người nằm lỳ trên giường không nhúc nhích,nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu an ủi mình,Hứa Lưu Liễm,thêm lần này! Thêm một lần thôi! Khi
hắn say rượu chăm sóc hắn một lúc. Như vậy an ủi mình thật lâu,cô mới
bưng súp đi tới trước mặt hắn, tận lực làm cho giọng mình dịu đi ,
“Lục lão sư