Snack's 1967
Lâu Chủ Vô Tình

Lâu Chủ Vô Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322630

Bình chọn: 7.00/10/263 lượt.

ớc kia mình chưa từng nghĩ tới lại có thể mê hồn đến vậy.

Tay ôm lấy eo nàng, Tàng Ca cảm thấy nơi nào đó trên người mình như đang muốn thoát ra. Làm sao chàng không biết mình đang thất thố, nhưng người trong lòng nhiệt tình như lửa, vậy là trái tim chàng thầm vứt bỏ vài phần nghiêm khắc với bản thân. Dù gì cuối cùng, rồi nàng cũng sẽ gả cho mình, chẳng phải sao?

Nghĩ vậy, chàng không do dự nữa, xoay người đặt nàng lên khung cửa, hôn nhẹ xuống chiếc cổ và khuôn ngực trắng ngần của nàng.

Y phục trút xuống, gió mát lùa vào, Lãnh Phi Nhan chợt cảm thấy hơi lạnh, cả người khẽ run lên. Tàng Ca ôm lấy nàng, nhanh chóng đóng cửa lại, đè nàng xuống giường.

Có lẽ do lần đầu, Tàng Ca không thể kéo dài được lâu. Lãnh Phi Nhan cũng không muốn chàng rời đi như những nam sủng khác, sấm chớp đan xen trong đêm tối, hai người yên lặng ôm nhau, nhưng đều không ngủ.

Tàng Ca vuốt tóc nàng trìu mến: “Ngôn Ngôn, ngày mai ta sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.” Lãnh Phi Nhan chỉ ôm chặt lấy eo chàng, thì thầm: “Đừng nói gì.” Trời tờ mờ sáng, Tàng Ca đứng dậy rời đi, phát hiện nàng đã tỉnh, liền mỉm cười hôn lên trán nàng: “Người khác nhìn thấy sẽ không hay, vẫn còn sớm, muội ngủ tiếp đi.”

Lãnh Phi Nhan cũng không để ý tới chàng nữa, cứ thế ngủ tiếp. Ẩm minh chủ tổ chức đại hội võ lâm tại Thiên Đạo Minh, Tàng Ca được mời tham dự. Lãnh Phi Nhan không thích đi đến những chốn này, Tàng Ca cũng chỉ mong có thể giấu nàng trong Tàng Kiếm sơn trang cả đời, nên cũng không ép buộc.

Nhưng nghĩ đến cảnh xa nhau nửa tháng, khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. Chàng hầu như tối nào cũng đến chỗ Lãnh Phi Nhan, hai người ra sức triền miên. Chữ tình đã nhuốm vào tim, dục hỏa khó lòng khống chế.

Ngày hôm sau, Lãnh Phi Nhan đứng trước cổng Tàng Kiếm sơn trang tiễn chàng lên đường. Tàng Ca lưu luyến không thôi, cuối cùng vẫn nhẹ ôm lấy nàng: “Ta sẽ cố gắng về sớm, muội ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt.”

Ánh mắt Lãnh Phi Nhan thăm thẳm, nhẹ vuốt gương mặt chàng, đột nhiên nói: “Tàng Ca, muội chỉ mong, giữa đôi ta không có bất kỳ ân oán gì.”

Nụ cười của Tàng Ca trong sáng dưới ánh dương, khẽ vuốt tóc nàng: “Đương nhiên, giữa đôi ta, chỉ có ân ái.”

Sau đó Lãnh Phi Nhan cũng rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Kẻ lớn lên trong giết chóc đều là người thông minh, cho dù có tình cờ lạc bước trong mơ, cũng tỉnh lại nhanh hơn so với người khác.

Tổng đàn Yến lâu, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nhìn các loại đơn đặt hàng đang chờ giải quyết, những tờ giấy trắng tinh này, không lâu nữa sẽ biến thành vàng, chảy vào các phân đàn của Yến lâu, hoặc là… quốc khố.

Đa số mọi người đều không biết, nơi đầy tội lỗi này lại là một tổ chức bí mật của triều đình. Nhưng có lẽ đây cũng là nỗi đau của Yến lâu, bởi triều đình sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Thi thoảng, Lãnh Phi Nhan cũng nhớ đến người sống trong hoàng cung kia, cho dù đã xuất sư bao nhiêu năm nhưng nàng vẫn kính nể. Trong trận lụt hai mấy năm trước ở Kim Lăng, hắn đã thu nạp hơn ba trăm đứa trẻ có tư chất hơn người. Nhưng có thể sống sót, chỉ có ba người, ba trong số hơn ba trăm.

Đương nhiên như hắn mong muốn, cả ba đều trở thành cánh tay đắc lực của mình. Đại sư tỷ Tả Thương Lang làm tướng trong triều, vì hắn đánh đông dẹp bắc; Tiểu sư đệ Dương Liên Đình trà trộn vào Nhật Nguyệt thần giáo, giúp hắn khống chế tư tưởng chúng sinh; còn bản thân nàng… canh giữ Yến lâu không thể nhìn thấy mặt trời này, giúp triều đình trừ bỏ bất cứ kẻ nào hắn muốn diệt.

Lãnh Phi Nhan đôi khi sẽ tự mình ra tay. Nàng thích cảnh máu tươi đầm đìa, dần nguội lạnh, ngưng tụ trong tay mình. Có lẽ chỉ vậy mới có thể đảm bảo sự cảnh giác của một sát thủ.

Bên cạnh nàng có hai hộ pháp, bốn sứ giả: Thanh Phong sứ, Hạ Vũ sứ, Kinh Lôi sứ, Truy Điện sứ. Bốn người đều từng là ma đầu tà đại danh chấn giang hồ, là Lãnh Phi Nhan đã thu phục họ về bên cạnh mình. Dù biết nguy hiểm, nhưng những người thích sử dụng khoái đao, ít nhiều cũng phải mạo hiểm đôi chút.

Hai hộ pháp là Lục Nguyệt, Thất Dạ đều là sát thủ do một tay nàng đào tạo. Cả hai đều trung thành tận tụy, nhưng Lãnh Phi Nhan chỉ hững hờ cười nhạt, đôi khi người càng trung thành, lại càng dễ dàng phản bội mình. Những chuyện này, nàng đã gặp nhiều, nhiều đến mức đôi tay đẫm máu kia dường như đã mất đi cảm giác.

Trên giang hồ, Yến lâu được gọi đùa là nơi thu nhận những thứ đen tối, giữ lại tất cả những cao thủ tà đạo lâm vào đường cùng, bị chính đạo truy sát, chỉ trừ những kẻ phạm tội cưỡng dâm.

Bao kẻ làm việc cho triều đình không biết, từng hạ lệnh vây hãm nơi này, nhưng mồi lần động thủ đều bị lâu chủ trêu là “diễn tập”. Sau đó không lâu, triều đình có một quy định bất thành văn, những người truy kích Yến lâu thất bại đều không bị truy cứu trách nhiệm.

Từ đó, càng không có người tự tìm đường chết, tổ chức này cứ tồn tại mãi, hơn nữa ngày càng lớn mạnh, các loại giao dịch cũng dần phức tạp hơn, thâm nhập vào cả các đại môn phái.

Tất cả mọi người trên giang hồ đều biết, đây là quả bom tàng hình, không biết bao giờ phát nổ. Còn nữ nhân đứng đầu Yến lâu, trước ngọn sóng của địa vị và quyền l