
chuyện gì, chỉ biết là
có liên quan đến Cố Lạc, không khỏi oán thầm Thi Dạ Diễm thật là biết
làm cho người anh trai này của hắn tâm tình không yên. Nếu hắn ở thời kỳ nhạy cảm này cùng Cố Lạc sinh chút gì đó, lấy tính khí Thi Dạ Triêu
nhất định không thể nhẹ nhàng tha thứ hắn.
72 liếc trộm Thi Dạ
Triêu sắc mặt không tốt chút nào một cái, âm thầm than thở, cô nên vì
thế cảm thấy vui mừng đii. Tình cảm của Thi Dạ Triêu đối với Cố Lạc đang ở thời điểm anh còn chưa phát giác lấy tốc độ thời khắc tăng trưởng,
mặc kệ anh là nguyện ý thừa nhận hay không, nếu không cũng sẽ không ở
giai đoạn hoàn thành thiết kế cuối cùng của RX-7 ngựa không ngừng vó bay đến bên người cô ấy.
Nhưng tại sao trong lòng cô thủy chung bao phủ một tầng mây đen không tản đi, hơn nữa là sau khi A trở về.
Khách sạn cùng số phòng cụ thể của Cố Lạc ở đều là lấy từ chỗ Cố Doãn, lúc Cố Doãn thông điện thoại giống như là đang xử lý chuyện phiền toái gì, có
tiếng phụ nữ ồn ào, khiến Thi Dạ Triêu phiền lòng.
"Hi vọng anh bây giờ qua đó tìm cô ấy sẽ không đụng phải chuyện gì không nên để cho anh thấy."
Cố Doãn âm dương quái khí nhắc nhở, Thi Dạ Triêu bước chân ngừng lại một chút, "Có ý tứ gì?"
"Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói một chút." Cố Doãn cười một tiếng, cúp điện thoại. Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhỏ giọng văng
tục, phân phó 72: "Cô không cần đi theo." Dứt lời xoay người vào thang
máy.
Bên kia Cố Doãn vừa mới chuẩn bị khiến người phụ nữ bên cạnh líu ríu không ngừng câm miệng lại liền không khỏi liên tiếp nhảy mũi
mấy cái, hắn xoa xoa đầu, suy nghĩ nhất định là Thi Dạ Triêu tên khốn
kia đang chửi hắn.
Một bên vốn là đang bàn luận với Cố Doãn Trình Tiếu Nghiên nhất thời ngừng nói, chớp chớp một đôi mắt tròn, nhìn lên
nhìn xuống đánh giá nửa người trên trần trụi của hắn, sửng sốt hai giây: "Anh có phải bị cảm lạnh hay không?"
Cố Doãn nhìn đều lười nhìn
cô ta, vừa rút khăn giấy xoa xoa lỗ mũi, vừa phất tay với hộ vệ. Hộ vệ ở bên cạnh Cố Doãn nhiều năm, tự nhiên hiểu đây là ra lệnh đuổi khách,
đưa tay cản ở trước người Trình Tiếu Nghiên."Trình tiểu thư, không còn
sớm, mời ngài trở về đi, có chuyện gì ngày khác lại nói."
"Như
vậy sao được?" Trình Tiếu Nghiên trừng mắt tròn, trực tiếp chui qua dưới cánh tay to khỏe của hộ vệ, đi sờ cái trán Cố Doãn. Cố Doãn lập tức
chán ghét đẩy ra móng vuốt nhỏ của cô ta."Không nên tùy tiện đụng loạn
vào tôi."
"Không sao."
"Cái gì không ——" Cố Doãn lại hắt hơi một cái, "Thứ gì không sao?"
"Thể chất em rất tuyệt, chưa bao giờ bị bệnh, không cần lo lắng lây bệnh cho em." Trình Tiếu Nghiên nói nghiêm túc, còn vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, hoàn toàn
một bộ dạng đã quên mất mục đích chính tối nay tới tìm hắn."Em có thể
chăm sóc anh, em làm hộ lý, đừng quên em là y tá đó."
Cố Doãn không chịu được lần nữa hung hăng xoa nhẹ đầu, nửa ngày mới xuất ra ba chữ: "Bảo cô cút!"
Điềm báo chủ nhân muốn nổi đóa, hộ vệ đối với Trình Tiếu Nghiên cũng sẽ
không khách khí như mới vừa rồi, tiến lên liền muốn túm cô ta. Vậy mà
Trình Tiếu Nghiên giống như con thỏ nhỏ di trượt một cái chui vào sau
lưng Cố Doãn."Anh có phải sợ tiêm hay không? Lúc này em không tiêm anh,
cảm mà thôi, cũng có thể uống thuốc mà."
Cố Doãn vừa mới mở
miệng, rồi lại không có tiền đồ liên tục nhảy mũi mấy cái, đầu mình đau
ghê gớm như muốn nứt, còn không ngừng bắt đầu ho khan, sắc mặt cực kỳ
khó coi. Hai hộ vệ hai mặt nhìn nhau, "Nếu không, trước hết để cho Trình tiểu thư lưu lại?"
"Hai người các ngươi không muốn sống?" Cố
Doãn gào một tiếng, trên đầu lập tức bị đánh một cái, xoay người lại
không dám tin nhìn chằm chằm người phụ nữ giơ quả đấm nhỏ.
"Người có bệnh không thể tùy ý tức giận, sẽ tăng thêm bệnh tình." Trình Tiếu
Nghiên cởi xuống áo khoác của mình nhón chân lên phủ thêm cho hắn."Trời
lạnh như thế này làm sao anh còn không mặc quần áo liền chạy ra rồi hả?"
Áo dệt kim bằng len hở cổ màu hồng khoác lên trên một vóc người đàn ông
cường tráng cao hơn 1m8 hết sức tức cười, bọn cận vệ buồn cười không dám cười, cúi đầu làm bộ như đằng hắng.
"Bởi vì cô giống như người
đàn bà chanh chua tới gõ cửa phòng tôi trước đó đang ngủ trên giường
liền tỉnh ngủ!" Cố Doãn cắn răng nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa, gạt y
phục của cô choàng lên trên đầu của cô, tự thân động thủ bắt cô đẩy ra
ngoài cửa.
"Ai nha, nhẹ một chút nhẹ một chút, nắm em thật là đau!"
Con thỏ nhỏ cứ như vậy dễ dàng bị ném đi ra ngoài, mới vừa kéo xuống áo
khoác ở trên đầu Cố Doãn hung ác cảnh cáo liền xông tới."Trình, Tiếu,
Nghiên! Tôi con mẹ nó một phân tiền cũng không nợ cô, giả ngây giả dại
vô dụng! Tối nay nếu để cho tôi nghe được cô líu ríu tôi liền rút đầu
lưỡi của cô! Lại gõ cửa phòng tôi một cái tôi liền chém móng vuốt của
cô! Nghe kỹ, cút xa xa một chút cho tôi đấy! Tôi mà nóng nảy không có gì hay!"
Dứt lời, cửa chính ầm ầm đóng kín.
Trình Tiếu
Nghiên vểnh vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, một mình lầm bầm: "Nợ tiền
không trả coi như xong, vẫn không có lương tâm như thế." Xoay người phải đi, suy nghĩ một chút, nhếch miệng, hít sâu